Một câu của Long Trần lập tức lại thổi bùng lửa giận vừa áp chế của Lạc Băng, tay run rẩy chỉ vào Long Trần, nói:
- Ngươi...
Nhìn cường giả cấp Tiên Thiên bị Long Trần chọc tức cho cả người run rẩy, khỏi phải nói tâm tình của Đồ Phương trưởng lão là sung sướng tới cỡ nào.
Nếu hình ảnh này được người có cừu oán với Lạc Băng nhìn thấy, tuyệt đối sẽ phát cho Long Trần một tấm huân chương người tốt.
Tuy Lạc Băng không phải đệ nhất ác nhân trong phân viện, nhưng tuyệt đối là quỷ bị ghét nhất trong phân viện, cơ hồ không ai không ghét, rất nhiều người hận không thể khiến nàng ta lập tức chết đi.
Bởi vì cái miệng đó của nàng ta thật sự khiến người ta hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhất là các trưởng lão của những phân viện xếp hạng cuối, vốn không có ai là không hận nàng ta.
- Ngươi cái gì mà ngươi, nói ngươi có bệnh, chẳng lẽ lại oan cho ngươi à? Ngươi nói đánh là đánh? Ngươi coi đây là đâu?
Nói với ngươi nhé, không có phần thưởng thì chẳng ai đi chơi không với các ngươi? Cho rằng ai cũng ăn no rửng mỡ không có gì làm giống các ngươi à?
Long Trần nói với vẻ khinh thường.
Nghe Long Trần nói như vậy, thấy Long Trần không phải cự tuyệt nghênh chiến, khiến Lạc Băng yên tâm hơn rất nhiều, muốn có phần thưởng, vậy thì càng tốt, nàng ta có lòng tin tuyệt đối với môn hạ đệ tử của mình.
Phải biết rằng đệ tử của bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, tài nguyên mà đệ tử của bọn họ tiêu hao tuyệt đối là gấp mấy chục lần đám người Long Trần.
Linh thạch chỗ Long Trần đều là cung ứng với số lượng hạn chế, mà Biệt viện ba mươi sáu, Linh Thạch Trận trong động phủ của bất kỳ một đệ tử nào cũng là được mở cả ngày lẫn đêm.
Về phần đan dược binh khí, chỉ cần là đệ tử ưu tú, đều vươn tay ra là có, cho nên đệ tử của Biệt viện ba mươi sáu, đại bộ phận tu vi đều ở hậu kỳ, hơn nữa khí tức cực kỳ vững chắc.
Nhìn qua, chỉ trên khí thế đã cao hơn người bên Long Trần một bậc, cho nên Lạc Băng căn bản không để đám người Long Trần vào mắt.
Hiện giờ nghe thấy Long Trần không ngờ đòi có phần thưởng, Lạc Băng không khỏi trào phúng:
- Cái nơi thâm sơn cùng cốc như các ngươi có thể lấy được thứ gì ra hồn chứ?
Nếu chỉ là một số quần thủng áo rách thì thôi đi, loại rác rưởi chúng ta không thèm.
Lạc Băng nói xong, những đệ tử ở phía sau nàng ta lập tức cười ha ha:
- Một đám quỷ nghèo, nghèo tới điên rồi, không ngờ còn muốn đánh cược có phần thưởng?
- Phúc lợi một tháng của chúng ta còn nhiều hơn một năm của các ngươi, các ngươi lấy gì ra mà cược?
- Cũng không thể nói như vậy được, không phải Lạc trưởng lão đã nói rồi ư, bọn họ chính là một đám lợn lãng phí lương thực, có thể dùng thịt lợn để cược mà.
- Ta không muốn ăn thịt lợn, nếu ăn thứ đó sẽ khiến người ta trở nên ngu xuẩn hơn, hay là thôi đi.
Nghe những đệ tử ở đối diện trào phúng, đám người Cốc Dương tức tới hai mắt như sắp phun ra lửa, Lạc Băng trào phúng bọn họ thì cũng thôi.
Dù sao đó cũng là một vị cường giả Tiên Thiên cảnh, nhân vật cấp chưởng môn, bị nàng ta trào phúng thì chỉ có thể nhịn, dù sao ở trước mặt một cường giả Tiên Thiên cảnh, bọn họ còn không được tính là con kiến.
Nhưng đối mặt với sự trào phúng của đệ tử cùng cấp với mình, vậy thì khác rồi, mọi người tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Long Trần mỉm cười, cũng không tức giận, chút kỹ xảo này vẫn không đủ để khiến hắn tức giận, nếu hắn tức giận, chẳng phải là khiến đối phương được hả hê à?
Cho nên Long Trần tổng kết ra một kinh nghiệm, khi kẻ địch muốn ngươi tức giận, ngươi nhất định không thể tức giận, ít nhất thì không được thể hiện ra ngoài mặt, bằng không sẽ trúng bẫy của người ta.
Ngươi càng phong khinh vân đạm, đối phương sẽ cảm thấy giống như một quyền đánh vào không khí, người khó chịu ngược lại sẽ là hắn, đây là một loại mưu lược.
- Đúng vậy, chỗ chúng ta là thâm sơn cùng cốc, cũng không có thứ gì ra hồn, chúng ta chỉ cược cái này thôi.
Nói xong, Long Trần từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên đan dược, bấm tay búng một cái, viên đan dược đó kéo theo một đạo kình phong, bay thẳng tới Lạc Băng.
Lạc Băng vươn tay ra đỡ viên đan dược đó, trên mặt hiện lên một tia trào phúng, đan dược ở Biệt viện ba mươi sáu bọn họ đều không tính là gì, chắc hẳn ở đây lại được gọi là bảo bối.
Thoáng nhìn đan dược trong tay, Lạc Băng lập tức biến sắc, cho rằng mình nhìn nhầm, đưa lên mũi ngửi một chút, lại nhìn kỹ thêm một lần, có chút không dám xác định nói:
- Tam Hoa Thông Cân Đan?
Tam Hoa Thông Cân Đan là đan dược cực kỳ quý giá trong đan dược cấp ba, đặc biệt chủ dược của nó, Tam Thông Hoa là vô cùng hiếm thấy.
Cho dù là ở phân viện, dược liệu như vậy cũng vô cùng quý giá, giá rất đắt.
Tam Thông Hoa là một loại hoa vô cùng kỳ dị, một cành chỉ nở ba đóa hoa, ba đóa hoa tương liên, màu sắc lại khác nhau, sinh trưởng ở nơi cực lạnh.
Đã vậy Tam Thông Hoa cần để chế ra Tam Hoa Thông Cân Đan, phải là từ trăm năm trở lên mới được, nếu chỉ là dược liệu quý giá thì cũng thôi.
Khiến cho người ta bất lực là, luyện chế Tam Hoa Thông Cân Đan cũng rất tiêu tốn, độ khó luyện chế vô cùng cao, cho dù là Long Trần, muốn luyện chế một lò Tam Hoa Thông Cân Đan, cũng cần sáu canh giờ.
Biết sao được, luyện chế Tam Hoa Thông Cân Đan cần bốn giai đoạn, năm loại hỏa hậu khác nhau biến hóa qua lại, xác suất sai sót là cực cao.
Cho nên Đan Sư bình thường, không muốn luyện chế nhất chính là Tam Hoa Thông Cân Đan, bởi vì Đan Sư bình thường muốn luyện chế một lò Tam Hoa Thông Cân Đan, ít nhất cần thời gian ba ngày.
Bởi vì xác suất thất bại siêu cao, cơ hồ đạt tới tám phần, nghĩ tới sự khổ cực này, mắt cũng lồi ra như mắt thỏ, khi nhìn thấy mình vất vả lại luyện chế ra một lò phế đan, loại tâm tình này tuyệt đối khiến người ta muốn tự sát.
Cho nên Tam Hoa Thông Cân Đan vô cùng ít ỏi, Long Trần cũng luyện chế mấy lò thì không luyện nổi nữa, thứ này khiến người ta quá mệt mỏi.
Có điều quá trình là mệt người, nhưng giá trị của Tam Hoa Thông Cân Đan thì tuyệt đối là rất lớn, nó có thể tẩm bổ gân mạch của cường giả Dịch Cân cảnh.