Lạc Băng hiển nhiên không muốn đối thoại với Long Trần, nàng ta chính là một cường giả Tiên Thiên cảnh, chính là một tồn tại cấp chưởng môn.
Vốn đối thoại với Đồ Phương đã có phần thất thân rồi, lúc này đối thoại với Long Trần, lại càng thêm thất thân hơn.
Đáng giận nhất là là, Long Trần thì ngồi, còn nàng ta lại đứng, nàng ta cũng có thể ngồi, nhưng nàng ta mà ngồi xuống, chẳng khác nào là thừa nhận Long Trần có tư cách cùng ngồi cùng ăn với nàng ta.
Cho nên đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong, khiến Lạc Băng tức tới tái cả mặt, nói với Đồ Phương:
- Biệt viện một trăm lẻ tám các ngươi thật sự không có người à, phái một tiểu tử đít xanh ra nói chuyện với bổn tọa, là có ý gì?
Đồ Phương cười lạnh nói:
- Long Trần là đại biểu của đệ tử biệt viện, còn là tổng chỉ huy của chính tà đại chiến lần trước.
Dùng sức của một người dẫn dắt đệ tử chính đạo, nghênh chiến đệ tử tà đạo nhiều hơn gấp mấy lần, giành được đại thắng chưa từng có.
Lại dựa vào chiến lực cường đại, trảm sát một vị Diễn Đạo Giả, một vị trưởng lão tà đạo Đoán Cốt cảnh bát tế, còn....
- Thôi thôi, đừng nói những lời tự biên tự diễn đó nữa, giữ lại tự mình chơi đi, ta không có hứng thú nghe những cái này!
Lạc Băng lạnh lùng cắt ngang lời Đồ Phương.
- Không muốn nghe thì ngươi có thể cút, Long Trần có thể đại biểu cho toàn bộ biệt viện.
Đồ Phương cười lạnh nói.
Vừa rồi Long Trần vừa ra sân, dùng một bộ phương thức ra vẻ khệnh khạng gần như là hoàn mỹ, nháy mắt liền tiêu diệt khí diễm kiêu ngạo của Lạc Băng.
Điều này khiến Đồ Phương sảng khoái vô cùng, cả đời hắn chưa từng cảm thấy sướng như hôm nay, nếu đã xé rách da mặt, Đồ Phương cũng không cần cố kỵ gì nữa.
Lạc Băng tức đến sắc mặt biến thành màu đen, một cường giả cấp Tiên Thiên, liên tục bị người ta nói cút, khiến nàng ta thật sự sắp tức chết rồi.
- Lăng Vân Tử, Biệt viện một trăm lẻ tám các ngươi chính là đãi khách như vậy à?
Lạc Băng cả giận nói, có điều lần này thanh âm của nàng ta giống như đến từ trên chín tầng trời, chấn động thương khung, trong phạm vi mấy ngàn dặm đều có thể nghe rõ ràng.
Lạc Băng vô cùng phẫn nộ, đây là muốn ép Lăng Vân Tử hiện thân, nàng ta cần một nhân vật cùng cấp với nàng ta để đối thoại.
- Ngươi mà được coi là khách à? Long Trần có thể đại biểu cho toàn bộ biệt viện, lời hắn nói cũng giống như ta nói, không muốn nghe thì cút.
Thanh âm của Lăng Vân Tử truyền đến, chấn động màng tai mọi người, đệ tử biệt viện đều phấn chấn hơn không ít, có chưởng môn chống lưng, đó là sự cổ vũ lớn nhất.
- Ngươi.
Lạc Băng tức tới sắc mặt xanh mét, luôn là nàng ta bắt nạt người khác, đây vẫn là lần đầu tiên bị uất ức như vậy.
Có điều nghĩ tới mình là mang theo sứ mệnh mà đến, không thể không nhịn, hừ lạnh nói:
- Được, Long Trần, ta sẽ bàn với ngươi.
- Lão yêu bà không biết xấu hổ ngươi, ngươi vừa già vừa xấu như vậy, lại muốn bàn chuyện yêu đương với lão đại của chúng ta? Ngươi quả thực là si tâm vọng tưởng!
Long Trần còn chưa đáp lời, Quách Nhiên đã lòng đầy căm phẫn đứng dậy, chỉ vào Lạc Băng mà mắng.
Phập.
Long Trần đang uống mật Phong Vương, lập tức phun ra, dưới bất ngờ không kịp đề phòng, mật Phong Vương chảy ra từ lỗ mũi, thảm hại không thể tả, bị sặc tới chảy cả nước mắt.
- Quách Nhiên.
Long Trần giận dữ hét.
- Lão đại, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi, tuyệt đối không thể để lão yêu phụ này làm bẩn sự trong sạch của ngươi.
Quách Nhiên lộ ra vẻ mặt chính khí, vỗ ngực nói.
Long Trần tức đến muốn đá chết hắn, ngươi chọc tức lão yêu bà đó thì không sao, nhưng sao lại lôi cả lão đại của ngươi vào, khẩu vị của lão tử lại nặng như vậy sao.
- Các ngươi đang muốn chết.
Trên mặt Lạc Băng đã hiện lên sát khí, nàng ta kị nhất chính là người khác gọi nàng ta là lão yêu bà, bất kể là trong tối hay ngoài sáng, phàm là người gọi nàng ta như vậy đều đã là người chết.
Nếu lúc trước là phẫn nộ, vậy lúc này Lạc Băng đã động sát ý, tùy thời sẽ ra tay giết người, điều này dọa cho Long Trần giật thót.
- Nói đi, các ngươi muốn gì?
Long Trần vội vàng đi vào chính đề.
Lạc Băng hít sâu mấy hơi, nếu không phải mang theo sứ mệnh mà đến, nàng ta thật sự có khả năng đã không nhịn được, giết chết hai người.
Cho dù nàng ta chanh chua đanh đá, nhưng nàng ta cũng biết, lần này là cơ hội trời ban duy nhất để Biệt viện ba mươi sáu kéo gần quan hệ với Biệt viện số một, nàng ta không thể không thận trọng.
Vất vả lắm mới áp chế được phần sát ý đó, có điều nàng ta thầm thề, nếu có cơ hội, nhất định sẽ năm vằm hai tiểu tử trước mắt này.
Lạc Băng mở miệng nói:
- Lần này chúng ta tới đây, là căn cứ vào luận bàn hữu hảo, đề cao lẫn nhau, cùng...
- Rắm không có dinh dưỡng thì đừng có đánh, đánh vào trọng điểm đi.
Long Trần khoát tay chặn lại, bực mình nói.
Tay Lạc Băng nắm chặt lại, phát ra những tiếng vang kỳ quái, nàng ta cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi, tóc cũng dựng đứng cả lên.
Ở trong Biệt viện ba mươi sáu, trừ chưởng môn ra, quyền lực của nàng ta là lớn nhất, bất kể ai nhìn thấy nàng ta cũng phải tất cung tất kính.
Nàng ta không đi chọc người khác, người khác đã phải cảm tạ trời đất rồi, mà ở đây, lại chẳng có ai coi nàng ta ra gì.
Đặc biệt là tiểu tử chỉ có Ngưng Huyết cảnh trước mắt này, chỉ cần nàng ta tùy tiện vươn một tay là có thể dí chết hắn.
Nhưng nàng ta không thể không nhẫn nại mà nói chuyện với Long Trần, nhưng ngữ khí của Long Trần luôn không ngừng khiêu khích dây thần kinh mẫn cảm của nàng ta, nàng ta cảm giác mình sắp điên rồi.
Dùng sự nhẫn nại cực lớn, khiến bản thân bình tĩnh lại, có điều thanh âm vẫn hơi run run:
- Hai bên chúng ta mỗi bên phái ra mười người, đối chiến cùng cấp, bên nào thắng được sáu trận thì bên đó thắng.
Long Trần lạnh lùng nhìn Lạc Băng, trong ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng cổ quái, mang theo một tia trào phúng, một tia miệt thị, còn có một tia thương hại, thở dài nói:
- Đầu óc ngươi có bệnh à.