Vào loại thời khắc này, cho dù chưởng môn nhân tới cũng chưa chắc có thể khiến mọi người lập tức tỉnh táo lại.
Có điều thanh âm này lại có thể, bởi vì nó đến từ Long Trần, nhân vật giống như minh trong lòng mọi người.
Nghe thấy thanh âm của Long Trần, mọi người không khỏi mừng rỡ, ngay cả phẫn nộ vừa rồi cũng quên mất, toàn bộ đều lui về.
Long Trần chậm rãi đi ra, thi lễ với Đồ Phương:
- Đồ Phương trưởng lão, nơi này cứ giao cho ta đi.
Thấy Long Trần đã tới, Đồ Phương rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, giống như có Long Trần ở đây, bất kể chuyện gì cũng có thể giải quyết.
- Được, vậy giao cho ngươi, có điều Long Trần ngươi cũng không phải sợ, việc gì cũng có chưởng môn nhân lo.
Ý tứ của Đồ Phương rất rõ ràng, bảo Long Trần không phải sợ Lạc Băng kia, nếu nàng ta dám động thủ, đã có chưởng môn nhân chống lưng.
- Ngươi chính là Long Trần à?
Lạc Băng có chút kinh ngạc nhìn Long Trần, nói.
Long Trần không quan tâm tới Lạc Băng, búng tay với Quách Nhiên trong đám người, Quách Nhiên theo Long Trần lăn lộn lâu như vậy, chỉ một ánh mắt của Long Trần là hắn biết Long Trần muốn làm gì.
Vội vàng đi tới, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái ghế mềm xa hoa, Long Trần đặt mông ngồi xuống.
Long Trần vừa ngồi xuống, Quách Nhiên đã mở một cái ô lớn, cắm vào một cái lỗ trên ghế, vừa hay che đi ánh mặt trời.
Long Trần thoải mái nằm xuống ghế, Quách Nhiên đã bưng một cái chén tới, nắp chén vừa mở ra, một mùi thơm nồng tỏa ra, người ở đây đều có thể ngửi thấy.
- Tinh của Điệp Ngọc Phong Vương.
Ngay cả Lạc Băng cũng có chút động dung, một Ngưng Huyết nho nhỏ, không ngờ có thể có được tinh của Điệp Ngọc Phong Vương, hơn nữa nhìn tư thế đó, không ngờ lấy tinh của Điệp Ngọc Phong Vương ra uống như trà.
Vô cùng tao nhã cầm chén lên uống một ngụm, vẻ mặt như đang hồi vị, vừa uống xong, Quách Nhiên lại đưa một cái khăn tay trắng tinh tới, Long Trần nhẹ nhàng lau miệng.
Nhìn tới đây, biệt viện từ trên xuống dưới, bất kể là đệ tử hay là trưởng lão, đều không khỏi ngẩn ra, Đường Uyển Nhi nhìn Long Trần và Quách Nhiên phối hợp nhịp nhàng, không khỏi nén cười: Tên hỗn đản này, lại bắt đầu giở trò xấu rồi.
Quách Nhiên ngoài mặt thì cung kính, nhưng trong lòng lại vui như nở hoa, lúc trước khi vừa quen Long Trần, hắn đã cho rằng tương lai Long Trần nhất định sẽ trở thành một nhân vật trâu bò tuyệt đỉnh.
Hắn cho rằng nhân vật trâu bò tuyệt đỉnh thì nên có một phương thức ra sân đầy phong cách, sau đó liền thiết kế một quy trình cho Long Trần.
Nhưng Long Trần có đánh chết cũng không làm, ra vẻ khệnh khạng như vậy sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết, bất kể Quách Nhiên có khuyên như thế nào, Long Trần cũng không chịu.
Điều này khiến Quách Nhiên vô cùng buồn bực, có điều buồn bực thì buồn bực, biết sớm muộn gì cũng có một ngày, lão đại sẽ hiểu ra tầm quan trọng của ra vẻ khệnh khạng.
Cho nên vẫn giữ lại đạo cụ, cho tới lúc vừa rồi khi Long Trần búng tay với hắn, mắt hắn lập tức sáng lên, đó chính là thức mở đầu của quy trình ra vẻ khệnh khạng mà Quách Nhiên thiết kế.
Mắt thấy hình thức ra vẻ khệnh khạng vô địch được xuất hiện, Quách Nhiên tất nhiên là tận tâm tận lực, sắm vai nhân vật của mình, để người khác được xem cảnh đẹp ý vui.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, người của Biệt viện ba mươi sáu ở đối diện nhìn mà choáng váng, đây là làm cái gì thế? Người này rốt cuộc là ai mà phô trương quá vậy?
Long Trần lau miệng xong, chậm rãi đưa khăn tay cho Quách Nhiên, thản nhiên nói:
- Người đối diện là ai? Đầu óc có bệnh à, biết rõ ta là Long Trần rồi còn.
Quách Nhiên:
- Chắc là có bệnh thật.
Long Trần:
- Biết bệnh gì không?
Quách Nhiên;
- Xem ra là bệnh động kinh.
Long Trần:
- Bệnh động kinh thì không phải nên trói lại à, bằng không chẳng phải sẽ chạy loạn chung quanh, cắn người lung tung sao?
Quách Nhiên:
- Chắc là chủ nhân không trông giữ.
Long Trần thở dài:
- Nhân lúc chủ nhân không để ý liền chạy ra, chắc là cực phẩm.
Quách Nhiên lắc đầu:
- Nhìn không giống, trông giống tế phẩm hơn.
Bỗng nhiên một tiếng hét cắt ngang đối thoại của hai người:
- Hai tiểu bối, các ngươi đang tìm chết.
Lạc Băng cuối cùng cũng có phản ứng, hai tiểu tử này không ngờ đang mắng mình, không khỏi tức tới tái mặt.
Các đệ tử của Biệt viện ba mươi sáu đều choáng váng, bọn họ đều biết, Lạc Băng chính là loại nhân vật vô lý thì cắn ba phần, được lý thì không buông tha người.
Toàn bộ phân viện, biệt viện xếp hạng ngoài top 50, cho dù là cường giả cấp chưởng môn, nhìn thấy nàng ta cũng đau đầu, muốn trốn thật xa.
Cường giả cấp bậc trưởng lão bình thường, thấy nàng ta là tự nhận xui, nhưng hiện giờ nhưng hiện giờ không ngờ lại bị người ta chế giễu ở trước mặt mọi người như vậy.
Đường Uyển Nhi cố nín cười: Năng lực lớn nhất của tên hỗn đản này chính là chọc cho người ta tức, quả thực có thể khiến người sống tức chết, người chết thì tức tới sống lại, còn người nửa chết nửa sống thì tức tới chết đi sống lại.
Các đệ tử phía sau Long Trần đều nhìn Long Trần với vẻ sùng bái, đây mới là thần tượng trong cảm nhận của bọn họ.
Bất kể ngươi xếp thứ ba mươi sáu hay là sáu mươi ba, mặc kệ ngươi có phải cường giả Tiên Thiên cảnh hay không, đều coi ngươi là hành lá hết.
Long Trần mỉm cười, cảm giác ra vẻ khệnh khạng đúng là không tồi, ít nhất có thể khiến Lạc Băng cao cao tại thượng, không coi ai ra gì tức tới nổi trận lôi đình, đúng là vừa đã nghiền lại vừa hả giận.
- Vừa rồi ngươi nói đệ tử của Biệt viện một trăm lẻ tám chúng ta đều là lợn, vậy ta hỏi ngươi, ngươi là cái thá gì?
Long Trần nhìn Lạc Băng nói.
- Hừ, chỉ bằng vào một tiểu tử đít xanh Ngưng Huyết cảnh nho nhỏ như ngươi vẫn chưa xứng để hỏi ta câu này.
Lạc Băng cười lạnh nói.
- Ồ? Thế à? Thế ngươi còn không cút đi, ở lại đây làm gì nữa?