Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 570: Độc phụ lưỡi dài (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Có điều chuyện vừa trôi qua ba ngày, một vị trưởng lão của Biệt viện số một lại tới làm khách, trong quá trình làm khách, "Trong lúc vô ý" nhắc tới Biệt viện một trăm lẻ tám.

Trong ngôn ngữ tỏ vẻ, việc làm gần đây của Biệt viện một trăm lẻ tám khiến chưởng môn nhân của bọn họ rất không hài lòng.

Giờ thì hắn minh bạch rồi, chẳng trách Biệt viện số một lại nể mặt hắn, thì ra người ta là có mục đích.

Lúc ấy Lạc Băng tỏ ý ngay tại chỗ, sẽ cho Biệt viện một trăm lẻ tám một bài học, sau đó vị trưởng lão kia mỉm cười, không nói gì nữa.

Tuy cảm thấy làm như vậy có chút không thỏa đáng lắm, có điều dù sao Biệt viện số một người ta cũng từng giúp bọn họ, nếu không hồi báo một chút, cũng khó ăn khó nói.

Hơn nữa, nếu làm chuyện này thật đẹp, cũng chẳng khác nào là móc nối được quan hệ với Biệt viện số một, đó cũng là chuyện rất có lời.

Thế là chưởng môn nhân của Biệt viện ba mươi sáu đồng ý với động tác của Lạc Băng, có điều âm thầm dặn dò, không được làm lớn chuyện.

Đối với Lạc Băng mà nói, tìm người ta gây phiền là chuyện mà nàng ta thích nhất, thế là liền dẫn theo đệ tử biệt viện, chậm rãi giết tới nơi này.

- Ngươi đây là cố tình gây sự, khinh người quá đáng.

Đồ Phương tức lắm.

- Hừ, giới tu hành người thích hợp thì sinh tồn, vốn không nên tồn tại kẻ yếu để lãng phí tài nguyên, chẳng lẽ lại phải dựa vào đám phế vật các ngươi để đối kháng tà đạo à?

Thật là nực cười, sau một lần đại chiến, toàn bộ biệt viện không ngờ không còn đến một ngàn đệ tử, quả nhiên là bị người ta giết như giết lợn.

Lạc Băng cười lạnh nói.

Phải biết rằng Biệt viện ba mươi sáu, mỗi lần tuyển nhận đệ tử mới, đều là khoảng ba vạn người, bởi vì địa vực của bọn họ lớn và có đủ tài nguyên hùng hậu để bồi dưỡng đệ tử.

Nhưng chỗ Lăng Vân Tử thì không được, mấy ngàn năm qua, nơi này vẫn xếp hạng nhất từ dưới lên, tài nguyên được phân phối lại càng ít, dưới tuần hoàn ác tính như vậy, căn bản không ngẩng đầu lên nổi.

Cho nên năm đó Lăng Vân Tử tràn ngập khát vọng, đáng tiếc chung quy thì sức người vẫn có hạn, không thể thay đổi được sự thực này.

Nghe nói Biệt viện số một còn khủng bố hơn, mỗi lần tuyển nhận đệ tử mới đều hơn trăm vạn, tuy trải qua chọn lựa, vẫn có hơn mười vạn đệ tử tinh anh lưu lại.

So sánh với Biệt viện một trăm lẻ tám, giữa hai bên quả thực là cách biệt một trời một vực, cho nên Lạc Băng vừa tới biệt viện, nhìn thấy biệt viện nghèo túng như vậy, trên mặt toàn là vẻ khinh thường.

Giống như một đế vương, tới ổ của một tên ăn mày, loại cảm giác cao cao tại thượng này tự dưng được sinh ra.

Mà đám đệ tử phía sau nàng ta cũng đều lỗ mũi hướng lên trời mà nhìn mọi người, trong ánh mắt tràn ngập vẻ trào phúng và coi thường.

- Ta cũng không làm khó các ngươi, hoặc đệ tử cùng cấp tỷ thí mười trận với chúng ta, có một điểm các ngươi cứ yên tâm, dù sao chúng ta cũng là đệ tử cao đẳng, sẽ không lấy tính mạng của các ngươi, có điều lỡ tay đả thương hoặc là khiến các ngươi tàn tật thì không phải là chuyện của chúng ta.

Nếu các ngươi sợ hãi, vậy thì dứt khoát nhận thua đi, các đệ tử các ngươi chỉ cần thừa nhận mình là lợn, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi, thế nào? Chiến hay không chiến, các ngươi tự mình quyết định đi.

Lạc Băng khoanh tay trước ngực, vênh váo hung hăng nói.

- Đồ trưởng lão, chúng ta muốn chiến, bọn họ đúng là khinh người quá đáng.

- Đúng vậy, chúng ta muốn chiến, chúng ta không phải kẻ hèn nhát.

- Đối mặt với đệ tử tà đạo hung tàn chúng ta còn chưa từng lùi bước một bước, chúng ta lại đi sợ bọn họ à?

Đệ tử của biệt viện tức đến nổ phổi, Lạc Băng kia luôn miệng gọi họ là lợn, loại sỉ nhục này rất khiến người ta căm phẫn.

Tuy Biệt viện ba mươi sáu không nói gì, nhưng tư thế dùng lỗ mũi nhìn người và ánh mắt cao cao tại thượng đó của bọn họ thực sự khiến người ta không thoải mái.

- Hừ, không ngờ một đám lợn cũng có chút cốt khí, thế nào? Đồ Phương, rốt cuộc là chiến hay không chiến?

Lạc Băng hừ lạnh một tiếng nói.

- Đồ Phương trưởng lão, đáp ứng đi, nếu Long Trần ở đây, sớm đã có người máu tươi văng năm bước rồi.

Nếu chúng ta không đáp ứng, chờ Long Trần trở lại, tất cả mọi người không còn không mặt mũi nào mà nhìn hắn nữa.

Đường Uyển Nhi nói.

Tuy tận lực trong lòng phẫn nộ trong lòng, nhưng nàng ta vĩnh viễn không làm được loại tiêu sái như Long Trần, thanh âm có chút run run, không che giấu được sự phẫn nộ trong lòng.

- Long Trần? Chính là tên cường giả cấp chí tôn giả mạo kia á, tên ngu ngốc muốn lừa phúc lợi của phân viện à?

Một đệ tử cấp hạch tâm ở đối diện khinh thường nói.

- Con mẹ nhà mày.

Người đó vừa dứt lời, đệ tử bên Đường Uyển Nhi lập tức bùng nổ, toàn bộ rút ra binh khí, nhảy lên lôi đài, giết tới người bên kia.

Có lẽ người khác vũ nhục bọn họ, sẽ khiến bọn họ phẫn nộ, nhưng có người vũ nhục Long Trần, vậy thì sẽ khiến bọn họ nổi điên.

Long Trần là thần trong lòng bọn họ, có người dám hắt nước bẩn lên người Long Trần, đó tuyệt đối là không chết không ngừng.

Bao gồm cả Lạc Băng, người của Biệt viện ba mươi sáu toàn bộ giật nảy mình, vốn bọn họ cho rằng, đệ tử của Biệt viện một trăm lẻ tám đều là một đám hèn nhát.

Nhưng nhìn thấy những đệ tử đó mắt đỏ ngầu, mặt đầy sát ý xông tới, quả thực giống như ác ma đến từ địa ngục, bộ dạng hung ác, so với đệ tử tà đạo thì còn gớm hơn gấp mười lần.

- Quay lại.

Một tiếng hét to truyền đến, mọi người vừa chạy ra đột nhiên cảm thấy thân thể cứng đờ, lập tức dừng bước.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (4)