- Chuyện gì?
Đồ Phương hừ lạnh nói.
Tuy Đồ Phương cũng nghẹ đầy một bụng tức, chỉ mong nữ nhân này cút xa một chút, nhưng hắn cũng bực lắm, nữ nhân này sao lại từ vạn dặm xa xôi chạy đến đây.
- Rất đơn giản, đó chính là để đệ tử của các ngươi luận bàn một chút với đệ tử của chúng ta.
Lạc Băng nói.
- Ngươi đây là khinh người quá đáng! Các ngươi trong xếp hạng biệt viện đứng thứ thứ ba mươi sáu, mà chúng ta là đứng cuối cùng.
Rõ ràng ngươi đang bắt nạt người khác, ta chỉ biết miệng của Lạc Băng ngươikhiến người ta chán ghét, không ngờ da mặt của ngươi cũng dầy như vậy, sao ngươi không đi tìm Biệt viện số một mà luận bàn?
Đồ Phương giận dữ nói.
Thế lực và bối cảnh giữa hai bên không phải cùng một cấp bậc, đây quả thực chính là bắt nạt người khác.
- Ta không tìm số một, mà chỉ thích bắt nạt đám lợn lãng phí lương thực các ngươi đấy, các ngươi làm gì được ta?
Đám rác rưởi các ngươi làm hại chúng ta mất đi ba danh ngạch hạch tâm, thật sự cho rằng có thể bình an vô sự à?
Lạc Băng nói với vẻ dữ tợn.
Thì ra Biệt viện một trăm lẻ tám năm nay không biết vì sao, lập tức tuyển nhận được nhiều thiên tài như vậy.
Vốn biệt viện chỉ có bốn đệ tử cấp hạch tâm kích hoạt phù văn, nhưng theo trận chính tà đại chiến này trôi qua, toàn bộ đều kích hoạt tổ văn.
Dựa theo quy củ của phân viện, phàm là đệ tử cấp hạch tâm có thể kích hoạt tổ văn, đều có thể có được một tấm Cửu Lê Minh Bài, tiến vào Cửu Lê Bí Cảnh.
Vốn biệt viện có mười bảy vị đệ tử hạch tâm, Tề Tín bị Long Trần giết chết, Lôi Thiên Thương chết trên chiến trường, hiện giờ đệ tử cấp hạch tâm chỉ có mười lăm người.
Ngoài ra căn cứ vào phúc lợi phân viện lưu lại cho những người xếp hạng cuối, còn ban cho một danh ngạch miễn phí, để biệt viện tự quyết định thưởng cho ai.
Như vậy thêm một tấm thì là tổng mười sáu tấm, xin được phân viện mười sáu tấm minh bài là sau khi Đồ Phương báo lên tình huống.
Ngay cả phân viện cũng động dung, phải biết rằng Biệt viện một trăm lẻ tám vẫn luôn cực kỳ thê thảm, cơ bản đều là dựa vào phúc lợi mà sống.
Dựa theo lịch sử ghi chép, đệ tử cấp hạch tâm của Biệt viện một trăm lẻ tám mỗi lần tiến vào Cửu Lê Bí Cảnh, không phải một thì chính là hai, chưa từng vượt quá ba.
Hiện giờ lập tức xuất hiện nhiều cường giả như vậy, khẳng định phải toàn lực duy trì, nhưng minh bài của Huyền Thiên Biệt Viện cũng không phải vô hạn, bởi vì cửa vào của Cửu Lê Bí Cảnh, nhân số có thể tiến vào là hữu hạn, một khi đến số lượng nhất định sẽ đóng lại.
Lập tức minh bài liền trở nên giật gấu vá vai, nghĩ đi nghĩ lại, đều cảm thấy Biệt viện một trăm lẻ tám cũng không dễ dàng gì, tuyệt đối phải ra sức ủng hộ bọn họ.
Kết quả là bên trên quyết định, trong những biệt viện xếp hạng đầu, chọn mấy biệt viện, mọi người đều cắt chút thịt, bổ sung đủ danh ngạch cho Biệt viện một trăm lẻ tám.
Tục ngữ nói rất đúng, nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, có giang hồ sẽ có ân oán, có ân oán thì sẽ có khà khà. . . .
Kết quả là, liền có mấy biệt viện đui mù bị khai đao, mỗi biệt viện đều phải góp ra một khối minh bài.
Đương nhiên lựa chọn biệt viện cũng phải có tính phạm vi, trong top 10 thì không thể chọn rồi, bởi vì trong đó đại nhân vật nhiều, hậu trường cứng rắn, nhổ răng trong miệng lão hổ, dây thừng xách đậu hủ, thôi không nói nữa.
Mà từ năm mươi trở xuống thì cũng đừng hòng, trong tay người ta vốn đã khá là khẩn trương, nếu ngươi còn moi ra, bọn họ sẽ liều mạng với ngươi.
Cho nên chỉ có thể bớt đi trong phạm vi từ top 10 đến năm mươi, đi tóm lấy những biệt viện khá là vừa phải để khiến bọn họ cống hiến ra.
Minh bài này vừa cống hiến ra, liền có nghĩa là một đệ tử cấp hạch tâm đã kích hoạt tổ văn của biệt viện bọn họ sẽ không thể tiến vào Cửu Lê Bí Cảnh.
Đã thế Biệt viện ba mươi sáu là xui xẻo nhất, bởi vì người phụ trách chuyện này từng bị Lạc Băng trào phúng quá nhiều lần, lại không làm gì được Lạc Băng.
Đây chính là cơ hội tám trăm năm cũng không đợi được, nếu người phụ trách kia không nắm lấy cơ hội này chơi Lạc Băng một vố, vậy thì hắn ngu quá.
Đối với mấy biệt viện khác thì đều là nhường ra một danh ngạch, mà Biệt viện ba mươi sáu thì trực tiếp phải nôn ra năm danh ngạch.
Sau khi nghe thấy tin tức này, chưởng môn của Biệt viện ba mươi sáu thiếu chút nữa thì tức chết, vì sao lại vậy? Liền tìm người phụ trách kia lý luận.
Khi hắn nhìn thấy mặt của người phụ trách đó, liền biết từ đầu đến cuối sự việc, mà người phụ trách kia cũng nghĩa chính ngôn từ nói với hắn.
Mọi năm nhân số của Biệt viện các ngươi tiến vào bí cảnh nhiều đã rồi, thậm chí còn lấy số liệu của hơn hai ngàn năm trước ra để đối chiếu.
Mặc kệ chưởng môn của Biệt viện ba mươi sáu cầu thế nào, người ta vẫn "Công chính vô tư", cự tuyệt bất kỳ hối lộ gì, chỉ cho hắn một câu: Năm danh ngạch, các ngươi cho dù phải móc từ kẽ răng thì cũng phải nôn ra cho ta.
Sau khi vị chưởng môn kia quay về biệt viện, nổi trận lôi đình, tức tối mắng cho Lạc Băng một trận, khiến cho Lạc Băng một câu cũng không dám nói.
Chuyện này là người ta cố ý làm khó dễ cho họ, bọn họ đương nhiên không thể cứ như vậy bỏ qua, thế là liền tới Biệt viện số một cầu tình, xem xem có thể hỗ trợ một chút không.
Biệt viện ba mươi sáu và Biệt viện số một cũng coi như có chút quan hệ, có điều cũng không phải quá chặt chẽ, dù sao người ta là Biệt viện số một, thực lực sờ sờ ra đó.
Chỉ cần thực lực không tiến vào top 10, người ta trên cơ bản không thèm quan tâm, có điều cho dù quan hệ không phải quá chặt chẽ, cho dù chỉ có một chút hy vọng thì cũng phải tranh thủ.
Khi chưởng môn của Biệt viện ba mươi sáu tới đi cầu kiến người ta, chưởng môn người ta còn lười chẳng muốn gặp hắn, tùy tiện phái một trưởng lão ứng phó.
Vị chưởng môn này lập tức trong lòng lạnh toát, quả nhiên vị trưởng lão đó chỉ ứng phó cho có lệ, nói sẽ giúp hắn hỏi một chút rồi bỏ đi.
Khi chưởng môn của Biệt viện ba mươi sáu cho rằng không có hy vọng, chuẩn bị trở về, bỗng nhiên vị trưởng lão đó nói với hắn, chuyện này chưởng môn rất coi trọng, sẽ giúp hắn cầu tình.
Kết quả Biệt viện số một người ta đúng là Biệt viện số một, năng lực lớn thật, người phụ trách kia cũng phải nể mặt người ta.
Qua hai ngày sau, Biệt viện ba mươi sáu đệ liền nhận được tin tức, chỉ cần cống hiến ra ba danh ngạch là được rồi.