Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 568: Vênh váo hung hăng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Có điều Lạc Băng này ngoan ngoãn không được nửa năm, lại bắt đầu ra ngoài nhảy nhót, có điều lần này nàng ta học khôn rồi, người thực lực không rõ, tuyệt đối không dám chọc.

Mà Huyền Thiên Biệt Viện thân là biệt viện số một trăm lẻ tám, xếp hạng thấp nhất, khi Đồ Phương tới phân viện làm việc, không ít lần bị nàng ta trào phúng.

Có điều căn cứ vào tư tưởng trai tốt không đấu với nữ, Đồ Phương căn bản không quan tâm tới nàng ta, có điều thế không có nghĩa là Đồ Phương không ghi hận nàng ta.

Chỗ khiến người ta hận nhận của nàng ta chính là cái miệng quạ đen đó, thời gian dài thì chẳng ai chịu nổi.

Có mấy lần Đồ Phương thiếu chút nữa thì xuất thủ liều mạng với nàng ta, nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng, hắn không làm việc lỗ mãng.

Về sau Đồ Phương tới phân viện làm việc, đều là lén lút mà tới, tận lực tránh chạm mặt với ả lắm mồm này.

Mà lần này vì chuyện của Long Trần, lại đụng phải nàng ta, nữ nhân ngu ngốc này ở trước mặt vô số cường giả, trào phúng biệt viện một trăm lẻ tám thèm thiên tài tới phát điên rồi, tự bịa đặt ra một nhân vật, vọng tưởng muốn lừa gạt một tài nguyên cấp chí tôn.

Lúc ấy Đồ Phương tức đến nổ phổi, cho nên sau khi Đồ Phương trở về, mới phẫn nộ như vậy.

Có điều loại chuyện này vô cùng mất mặt, hắn tất nhiên sẽ không nói với tiểu bối như Long Trần.

Nhưng hiện giờ nàng ta lại tìm tới cửa, khiến Đồ Phương không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm mất lễ số ở trước mặt đệ tử, đành phải làm bộ như vô cùng bình tĩnh.

Lạc Băng chẳng thèm nhìn đám người Đồ Phương lấy một cái, khinh thường nói:

- Ngươi không có tư cách nói chuyện với bản trưởng lão, cút đi gọi Lăng Vân Tử ra đây.

Lời nói của Lạc Băng khiến sắc mặt Đồ Phương trầm xuống, đúng là nể mặt mà không biết điều, liền lạnh lùng nói:

- Chưởng môn nhân đang bế quan, hiện tại tất cả mọi chuyện trong biệt viện đều do bản trưởng lão chưởng quản, có chuyện gì thì nói với bản trưởng lão là được.

- Ngươi? Cũng được!

Lạc Băng nhìn Đồ Phương một cái với vẻ khinh thường, mắt lại nhìn đám đệ tử Đường Uyển Nhi, khi ánh mắt nàng ta nhìn thấy Đường Uyển Nhi, không khỏi hơi giật mình.

Có điều rất nhanh lại bị vẻ trào phúng thay thế, cười lạnh nói:

- Quả nhiên là một đám dế nhũi, dưa vẹo táo nứt.

Ta bực lắm, phân viện sao lại coi trọng đám dế nhũi các ngươi như vậy, cho các ngươi mười sáu danh ngạch hạch tâm, đúng là một đám lợn, làm đổ một nồi cháo ngon.

- Lạc Băng, chú ý lời nói của ngươi, nơi này là biệt viện một trăm lẻ tám, không phải biệt viện ba mươi sáu của ngươi, miệng tốt nhất sạch sẽ chút.

Đồ Phương trưởng lão tức lắm rồi, lớn tiếng quát.

Nữ nhân này rất đáng giận, lão tử không trêu không chọc ngươi, ngươi bình thường miệng độc thì cũng thôi, không ngờ lại bắt nạt tới tận cửa nhà người ta, đổi lại là ai cũng không chịu nổi.

Sắc mặt Đồ Phương rất khó coi, sắc mặt các trưởng lão khác cũng âm trầm, có điều đối phương là cường giả Tiên Thiên cảnh, đó là nhân vật cùng cấp bậc với chưởng môn, bọn họ chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng các trưởng lão nhịn, các đệ tử biệt viện lại không chịu nổi, bị người ta trào phúng trắng trợn, chẳng ai chịu nổi cả, đặc biệt còn bị người ta mắng là lợn.

Có điều rất rõ ràng, hài tử bên biệt viện tố chất cũng rất cao, biết trưởng bối nói chuyện, không nên nói chen vào, có điều lửa giận trong mắt mọi người đều không hề cố kỵ phun về phía nữ nhân đó.

Nếu lửa giận có thể giết người, Lạc Băng kia đã sớm bị lửa giận của mọi người thiêu chết rồi, đáng tiếc lửa giận không phải lửa thật, không đả thương được người.

Mà Lạc Băng kia hiển nhiên rất hưởng thụ loại cảm giác này, đối mặt với cái nhìn trừng trừng của mọi người, trên mặt nàng ta không ngờ hiện lên một tia hưng phấn.

- Nói các ngươi là lợn, đó là khen ngợi các ngươi rồi, đệ tử mới không ngờ không tới ngàn người, dứt khoát giản tán đi.

Hàng năm phân viện lãng phí nhiều tài nguyên như vậy để nuôi một đàn lợn như có các ngươi thì có ích gì? Lợn chính là lợn, có to tới mấy thì cũng chỉ là để giết ăn thôi.

Nếu biệt viện lưu lại tài nguyên lãng phí trên người các ngươi cho những biệt viện xếp trên, đủ để bồi dưỡng ra mấy đệ tử cấp chí tôn rồi.

Nói trắng ra là các ngươi chính là một đám lợn lãng phí lương thực, ăn rồi chờ chết, cho các ngươi nhiều danh ngạch cấp hạch tâm như vậy thì có ích gì?

Đến Cửu Lê Bí Cảnh, với cái đức hạnh này của các ngươi, có người có thể sống sót trở về sao? là đi tìm chết lại còn tranh nhau cướp, đúng là óc lợn.

Mắt Lạc Băng đảo qua mọi người, đặc biệt dừng ở trên người những đệ tử cấp hạch tâm, trên mặt toàn là vẻ khinh bỉ và trào phúng.

Lời nói của nàng ta giống như roi quất lên mặt mọi người, những đệ tử cấp hạch tâm đều nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt quyền đầu.

Long Trần ở phía sau đám người, bĩu môi, khẽ thở dài, chẳng lẽ trừ mình ra, vốn không có ai lớn gan đứng ra mắng lại nàng ta à?

Các ngươi không ra, vậy ta cũng không ra, ta xem các ngươi rốt cuộc có thể chịu nhịn đến bao giờ?

Không ai biết, Lăng Vân Tử tuyên bố với bên ngoài là bế quan, lúc này đang đứng trước động phủ của mình, từ xa nhìn về phía lôi đài, trên mặt hiện lên một nụ cười: Ôi lại có kịch vui để xem rồi à?

- Đủ rồi, họ Lạc, ngậm cái miệng thối của ngươi lại, nơi này không chào đón các ngươi, mau cút đi!

Đồ Phương giận dữ, quát lên.

- Lăng Vân Tử không có mặt, ngươi không có tư cách đuổi ta đi.

Lạc Băng cười lạnh nói:

- Muốn chúng ta đi cũng được, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (4)