Huyền Thiên Biệt Viện có một tòa diễn võ trường cực lớn, phạm vi gần trăm dặm, ở giữa diễn võ trường có một lôi đài.
Toàn bộ lôi đài có một nghìn trượng vuông, chỉnh thể đều từ sắt thép đúc thành, vô cùng kiên cố, bình thường cung cấp cho các đệ tử dùng để luận bàn.
Khi Long Trần bị tên đệ tử của Thiên Địa Hội kéo đến đây, trong Huyền Thiên Biệt Viện bất kể là đệ tử hay là trưởng lão đều đã có mặt.
Người của Huyền Thiên Biệt Viện đều tụ tập ở sườn đông lôi đài, mà sườn tây lôi đài thì xuất hiện hơn một trăm khuôn mặt xa lạ.
Người đầu lĩnh là một thiếu phụ hơn ba mươi tuổi, mày liễu mi cong, mắt sáng lấp lánh, cũng có thể miễn cưỡng coi là không tồi.
Có điều xương gò má của nàng ta hơi cao, cằm nhọn môi mỏng, tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng chanh chua, người như vậy rất khó ở chung.
Có điều này bộ dạng của nữ nhân này không được tốt lắm, nhưng nàng ta đứng đó, không gian chung quanh đều không ngừng dao động, tỏa ra một cỗ năng lượng kỳ dị, giống như muốn dung nhập vào trong thiên địa vậy.
- Tiên Thiên cảnh.
Long Trần giật nảy mình, đây là lần đầu tiên Long Trần nhìn thấy cường giả Tiên Thiên cảnh khác trừ Lăng Vân Tử ra.
Có điều khác với Lăng Vân Tử cả người không mang theo một tia hỏa khí, khí tức trên người nữ tử đó không ngừng khuếch tán ra phía ngoài, người bên cạnh nàng ta đều đứng cách xa, hiển nhiên không chịu nổi năng lượng của nàng ta.
Long Trần đoán rằng, nữ tử này hẳn là vừa đột phá đến Tiên Thiên cảnh, vẫn chưa nắm giữ được hoàn toàn năng lượng của bản thân như Lăng Vân Tử, cho nên khí tức bị tiết ra ngoài.
Phía sau nữ tử đó là hơn một trăm đệ tử trẻ tuổi, trên mặt đều mang theo vẻ trào phúng nhìn đệ tử bên biệt viện, trong hai mắt đầy vẻ khinh thường.
Khiến Long Trần khiếp sợ là, trong những đệ tử đó không ngờ có ba mươi mấy đệ tử cấp hạch tâm, khí tức cực kỳ cường đại.
Nếu chỉ là như vậy, Long Trần cũng sẽ không quá giật mình, khiến cho Long Trần giật mình là trong những đệ tử cấp hạch tâm đó có bốn người khí tức rõ ràng khác hẳn.
Người đứng đó lại giống như hạc trong bầy gà, khí tức trên người rõ ràng khác với người khác.
Loại khí tức này vô cùng quái dị, có điều Long Trần từng cảm nhận được ở trên người cường giả tà đạo, hiện giờ trên người Đường Uyển Nhi cũng có loại khí tức kỳ dị này.
- Diễn Đạo Giả.
Điều này khiến Long Trần không khỏi hoảng sợ, không ngờ có bốn Diễn Đạo Giả đồng thời xuất hiện, đám gia hỏa này rốt cuộc là ai?
Hiện giờ bên Huyền Thiên Biệt Viện, sự chú ý của các đệ tử đều tập trung trên người người ở phía trước, căn bản không biết ở sau lưng Long Trần đã tới.
Long Trần bảo tên đệ tử đó đừng nói gì, hai người lén chui vào phía sau đám người, nhìn tất cả những gì ở phía trước.
- Lạc tiền bối, biệt viện số ba mươi sáu các ngươi hàng lâm chỗ ta, tới thẳng diễn võ trường rốt cuộc là cớ làm sao?
Đồ Phương nhìn vị nữ tử đó nói.
Sau khi đám người này tới biệt viện, xông vào sơn môn, trực tiếp chạm đến cảnh báo của biệt viện, khiến biệt viện cho rằng là tà đạo lại xâm nhập, vội vàng đi ra xem xét.
Kết quả phát hiện là đám người này tới, mà sau khi họ tới, không nói câu nào, hơi tạm dừng một chút rồi tới thẳng diễn võ trường.
Sau khi đến diễn võ trường liền cứ như vậy đứng ở một bên diễn võ trường, lạnh lùng nhìn mọi người của biệt viện, cũng không nói gì.
Trên đường đi có đệ tử ngăn cản bọn họ, kết quả đều bị những người đó đả thương, có điều những người đó cũng không nặng tay, không gây thương tổn tới tính mạng của người ta.
Có điều trọng thương thì không tránh được, điều này khiến đệ tử biệt viện vừa sợ vừa giận, đều rút ra binh khí, chuẩn bị giết chóc.
Nhưng lại bị các trưởng lão quát ngừng, bởi vì các trưởng lão phát hiện, phục sức trên người những người đó mang theo một dấu hiệu.
Dấu hiệu đó giống hệt với trên phục sức của đệ tử biệt viện, chỉ có điều trên dấu hiệu có số "Ba mươi sáu" nho nhỏ.
Lúc này đệ tử biệt viện mới có phản ứng, nhìn dấu hiệu của mình, phía dưới có thêu số "Một trăm lẻ tám"
Lúc ban đầu rất nhiều đệ tử đều không quá rõ hàm nghĩa của một trăm lẻ tám, có người từng hỏi các sư huynh, có điều những sư huynh đó đều ấp úng không nói ra.
Cho tới khi Đồ Phương trưởng lão tới, mọi người mới vây lại sau lưng Đồ Phương trưởng lão, nhìn những người từ ngoài đến.
Thấy Đồ Phương lên tiếng, mọi người mới hiểu, thì ra Đồ Phương trưởng lão nhận ra nữ nhân đó.
Chỉ là mọi người không rõ, vì sao rõ ràng là quen biết nhau, nữ nhân đó lại mãnh liệt như vậy, dẫn theo người khí thế hừng hực xông vào, tư thế giống như đập bảng hiệu nhà người ta vậy.
Nữ tử Tiên Thiên cảnh tên Lạc Băng chính là trưởng lão thủ tịch biệt viện số ba mươi sáu của Huyền Thiên Phân Viện.
Vốn là cùng một cấp bậc với Đồ Phương, có điều gần đây người ta vừa tấn thăng Tiên Thiên, tu hành không có lớn nhỏ, thực lực vi tôn, cho nên Đồ Phương chỉ có thể gọi là tiền bối.
Đồ Phương thân là trưởng lão chấp pháp, phải thường xuyên chạy tới phân viện, cho nên cũng sẽ thỉnh thoảng gặp phải cường giả của biệt viện khác.
Mà Lạc Băng này, cái mặt khắc bạc đó cực kỳ gây chú ý, nhìn một cái, muốn không nhớ cũng khó.
Ba năm trước, nữ nhân này cũng giống như Đồ Phương, chỉ là cường giả Thông Mạch đỉnh phong, không biết từ lúc nào không ngờ lại đột phá đột phá Tiên Thiên.
Đồ Phương không khỏi mắng thầm ông trời không có mắt, Lạc Băng này ở trong phân viện có tiếng là chanh chua, không phân rõ phải trái, ỷ vào ca ca là chưởng môn, thường xuyên châm chọc khiêu khích người khác.
Có điều nữ nhân này cũng không phải đặc biệt ngu ngốc, đối tượng nàng ta trào phúng nói móc, bình thường đều là những người xếp gần cuối.
Có điều có một lần mắt mù, trào phúng một thế lực xếp hạng trong top 10, kết quả đối phương không phải hiền lành gì, tí nữa thì tát vỡ mồm nàng ta.
Lúc ấy Lạc Băng trở về tìm ca ca khóc lóc kể lể, kết quả ca của nàng ta trực tiếp tát nàng ta thêm hai cái, trói nàng ta lại, đưa đến trước cửa nhà người ta để bồi tội, mới coi là dẹp yên được chuyện này.