Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 562: Thí nghịch tất sát (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lần đại chiến này khiến bọn họ biết được rằng, luận võ và chiến đấu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, tỷ thí chính là một số thứ loè loẹt có hoa không quả.

Mà chiến đấu thì chỉ có một mục đích, xuất thủ là phải lấy mạng đối phương, bởi vì nếu ngươi không lấy được mạng của người khác, vậy người khác sẽ lấy mạng của ngươi.

Cho nên chính tà đại chiến từ trước tới giờ, nhân số chính đạo chiếm đa số, cuối cùng vẫn bại bởi tà đạo, đó chính là bọn họ quen với phương thức chiến đấu kiểu tỷ thí.

Tà đạo người ta đâu thèm quan tâm tới ngươi có chiêu số gì, lai lịch gì, lại càng không bận tâm ngươi có bối cảnh thân phận gì, xuất thủ là sẽ lấy mạng ngươi.

Bọn họ vừa trải qua phương thức chiến đấu ai ác hơn thì người đó có thể sống sót, cho nên Long Trần trong khoảng thời gian ngắn không cho phép bọn họ tỷ thí, chính là để bọn họ nhớ kỹ loại cảm giác đó, quên đi thói quen chiến đấu vốn có.

Dù sao khi tỷ thí không thể thật sự hạ tử thủ, càng không thể coi đối phương là cừu địch, cho nên tỷ thí như vậy, không những không thể đề thăng chiến lực của bọn họ, ngược lại sẽ giảm bớt lực sát thương của bọn họ.

Có điều những đệ tử cấp hạch tâm đó lại khác, bọn họ có lĩnh ngộ chiến đấu cao hơn, có thể phân chia rõ phong cách chiến đấu khác nhau.

Cho nên Long Trần quy định, có thể làm được thì các ngươi hãy làm, có nên không làm được thì thành thật cho ta, tiêu hóa lợi ích mà chiến đấu mang đến đi.

Hiện giờ Long Trần chính là thần ở trong lòng các đệ tử, lời nói của chưởng môn bọn họ có lẽ sẽ cân nhắc xem có nghe hay không, nhưng lời Long Trần nói thì bọn họ coi là thần chỉ, không ai dám không nghe.

Cho nên cho dù mọi người đều lục tục xuất quan, có điều đại đa số người, đều lựa chọn tiếp tục củng cố cảnh giới, hoặc là mọi người tụ lại cùng một chỗ cùng bốc phét, bàn về trận đại chiến đặc sắc này.

Trận chiến đấu này đã định trước là được viết vào chiến đấu sử của biệt viện, tuyệt đối là một hồi chiến đấu kinh điển tới không thể kinh điển hơn.

Cho dù tương lai bọn họ tách ra, quay về gia tộc của mình, nhưng bọn họ có thể kiêu ngạo mà nói với tộc nhân rằng, trong trận đại chiến đó có thân ảnh của ca.

Vừa trải qua một hồi đại chiến, lại đề thăng thực lực, bọn họ trừ cần củng cố cảnh giới ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng không cần tu hành.

Cho dù tu hành, cũng cần phải tiến hành theo tiết tấu, như vậy mới có thể làm ít công to, bằng không sẽ bất lợi đối với căn cơ.

Mấy ngày nay Long Trần vẫn ở trong phòng, không ngừng luyện hóa thuốc bột, hết ngày này đến ngày khác, hiện giờ hắn có Hỏa Tích Lam Diễm phụ trợ, luyện hóa cũng không cũng không khó khăn, điều duy nhất khiến người ta khó chịu chính là rất buồn tẻ.

Cho dù với định lực của Long Trần, không ngừng luyện hóa thuốc bột chồng chất như núi cũng cảm thấy mình sắp nôn ra rồi.

Nhưng biết sao được bây giờ, bên trong những dược liệu này đại đa số đều là dược liệu dùng để luyện chế Ngọc Hành Đan, tuy chưa tìm được Kỳ Lân Quả.

Nhưng cứ chuẩn bị trước như vậy cũng tốt, một khi tìm được Kỳ Lân Quả thì có thể điên cuồng luyện chế, tiết kiệm đại lượng thời gian cho sau này.

Không biết vì sao, Long Trần cảm thấy thời gian của mình càng lúc càng cấp bách, giống như uy hiếp nào đó đang lặng lẽ tới gần hắn, ép cho hô hấp của hắn cũng trở nên có chút khó khăn.

Nửa tháng sau, Long Trần cuối cùng cũng luyện hóa xong một đống dược liệu chồng chất như núi, cả người thở phào nhẹ nhõm.

Ngay ngày hôm sau khi Long Trần xuất quan, có đệ tử đưa tới một bức thư, khiến Long Trần không ngờ lại là Vạn sư huynh phái người đưa tới.

Trong thư nói, có chút việc muốn tìm Long Trần nói chuyện riêng, có điều trong thư không nhắc tới là chuyện gì.

Trên mặt Long Trần hiện lên một tia cổ quái, lắc đầu: Con mẹ nó chỉ số thông minh đúng là càng lúc càng thấp, đây phải chăng là ngu vô hạn trong truyền thuyết?

Trong tay xuất hiện một đạo hỏa diễm, đốt cháy thư, Long Trần hơi nghỉ ngơi một chút, khiến bản thân khôi phục lại tinh thần đang có chút mỏi mệt.

Ba canh giờ sau, Long Trần tới địa điểm mà Vạn sư huynh ước định trong thư, nhìn hẻm núi trước mắt này.

Không tồi! Nơi này cách biệt viện hơi xa, cho dù chiến đấu ở đây biệt viện cũng sẽ không phát hiện, là nơi tốt để giết người diệt khẩu.

- Ha ha ha, Long Trần, không ngờ ngươi thực sự đã tới.

Một thanh âm từ sau lưng Long Trần truyền đến.

Trên mặt Long Trần hiện lên một tia trào phúng, cũng không quay đầu lại, bất đắc dĩ nói:

- Không ngờ giả mạo Vạn sư huynh để hẹn ta, ta phát giác ngươi càng lúc càng ngây thơ.

Long Trần chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Tôn trưởng lão, lúc này Tôn trưởng lão vừa hay đi đến gần Long Trần.

- Ta ngây thơ? Ha ha ha, vậy ngươi không phải vẫn theo hẹn mà đến à?

Tôn trưởng lão ngửa mặt lên trời cười to nói, trên cái mặt già toàn là vẻ hưng phấn không nói nên lời.

- Sở dĩ ta tới đây, là muốn xem xem, trong hồ lô của ngươi bán thuốc gì, không chừng có thể khiến cho ta vui.

Phải biết rằng việc không như ý trong nhân sinh thường chiếm tới bảy tám phần mười, chuyện có thể khiến ta vui vẻ, ta bình thường sẽ không cự tuyệt.

Long Trần có chút hứng thú nói.

- Vui vẻ? Ha ha ha, ngươi nằm mơ đi.

Tôn trưởng lão nhìn chằm chằm Long Trần, trong hai mắt sát cơ tỏa ra bốn phía, lạnh giọng nói:

- Ngươi lừa hết tích góp cả đời của lão phu, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi à?

Có điều, lão phu vẫn phải cảm tạ ngươi, công pháp ngươi đưa cho ta không ngờ là thật, để cảm tạ sự thành thật của ngươi.

Lão phu sẽ thanh toàn cho ngươi, để ngươi chết được dưới công pháp cường đại này, ha ha ha.

Ầm!

Tôn trưởng lão nói xong, hét lớn một tiếng, khí tức cả người mênh mông cuồn cuộn, đại địa dưới chân ầm ầm vỡ nứt, sau lưng hiện lên một khí toàn cực lớn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (4)