- Long Trần, nếu ngươi còn dám lừa ta, ta tuyệt đối sẽ giết ngươi.
Lúc này hai mắt Tôn trưởng lão đỏ bừng, cả người lộ ra vẻ cực kỳ âm trầm, giống như một cương thi đã chết nhiều năm, oán khí chưa tan mà sống lại vậy.
Lần này tuy tên thuốc mà Long Trần đưa ra chỉ có bảy loại, Kỳ Lân Quả bị bỏ đi, còn lại sáu loại.
Nhưng sáu loại này đều là dược liệu cực kỳ cổ xưa, ở bên ngoài rất khó nhìn thấy, cũng chỉ có loại đại môn phái truyền thừa mấy chục vạn năm như phân viện mới có một bộ phận mà thôi.
Bởi vì quá ít ỏi, cho nên giá cũng cao tới chết người, giá của sáu loại dược liệu còn nhiều hơn tổng số chi phí của hai lần trước.
Vốn Tôn trưởng lão đã tiêu hết tất cả điểm công huân rồi, có điều để có được công pháp đầy đủ, hắn cũng bất chấp mọi giá, bán hết toàn bộ bí tịch, trân bảo, đan dược mà mình sưu tầm được cho trưởng lão khác.
Ngay cả bảo kiếm trong tay hắn cũng bán luôn, hiện giờ hắn trừ động phủ ra thì trên cơ bản không còn gì để bán, cuối cùng cũng gom đủ đơn đặt hàng mà Long Trần muốn.
Hiện giờ trong đầu Tôn trưởng lão toàn bộ đều là oán hận, vì bộ công pháp này của Long Trần, hắn có thể nói là táng gia bại sản rồi.
- Yên tâm đi, Long Trần ta tuyệt đối là người luôn giữ lời hứa.
Long Trần kiểm tra không gian giới chỉ một chút, phát hiện bên trong chính là mấy vị thứ dược của Ngọc Hành Đan, đan phương của Ngọc Hành Đan cực kỳ phức tạp.
Phân ra chủ dược, thứ dược và phụ dược, hiện giờ Long Trần con thiếu chủ dược Kỳ Lân Quả là có thể luyện chế Ngọc Hành Đan.
Sau khi thấy số năm và phân lượng của dược liệu đều không có bất kỳ vấn đề gì, Long Trần ném một khối Hắc Cáo Thạch cuối cùng ở trong tay cho Tôn trưởng lão.
- Giao dịch hoàn thành, chúng ta đã thanh toán xong, cáo từ.
Long Trần nói xong, lòng đầy vui mừng cầm không gian giới chỉ rời đi.
Cũng giống như những Hắc Cáo Thạch khác, có điều văn lộ trên Hắc Cáo Thạch này dày đặc hơn một chút, mặt sau Hắc Cáo Thạch có khắc một chữ - Tất.
"Thí" "Nghịch" "Tất" "Sát"
- Cái tên khí phách quá.
Tôn trưởng lão nhìn Hắc Cáo Thạch trong tay, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên: Cuối cùng cũng tới tay rồi.
Có điều sau khi mừng xong, trong ánh mắt lại hiện lên một tia tàn nhẫn, nhìn phương hướng Long Trần rời đi, lạnh lùng thốt lên:
- Long Trần, ngươi đợi đó, đồ của lão phu không phải dễ lấy như vậy đâu.
Tôn trưởng lão nói xong, cũng biến mất tại chỗ, trở lại động phủ của mình để tu luyện.
Trong mấy ngày kế tiếp, toàn bộ biệt viện lại bắt đầu chậm rãi khôi phục sinh cơ, theo đệ tử bế quan đều xuất quan, biệt viện lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Khiến Đồ Phương kinh hỉ là, lần này xuất quan, đại bộ phận đệ tử đều tấn thăng cấp, hơn tám trăm đệ tử, không ngờ có hơn một nửa tấn thăng đến Dịch Cân tứ trọng thiên.
Mà đám đệ tử cấp hạch tâm Diệp Tri Thu, Cốc Dương, Tống Minh Viễn lại tấn thăng đến Dịch Cân ngũ trọng thiên.
Người khủng bố nhất chính là Đường Uyển Nhi, không ngờ bất tri bất giác đột phá đến Dịch Cân lục trọng thiên, chỉ thiếu một bước là có thể tấn thăng đến Dịch Cân hậu kỳ.
Hiện giờ Đường Uyển Nhi là người có tu vi cao nhất trong toàn bộ các đệ tử mới của biệt viện, có điều rất nhiều người đều quy công sự đề thăng của Đường Uyển Nhi lên đạo văn mà nàng ta cướp được.
Bởi vì Đường Uyển Nhi nói thẳng, sau khi đạo văn bị nàng ta hấp thu, rõ ràng cảm thấy thăng cấp không có bình cảnh, hơn nữa căn cơ cũng không hề bất ổn.
Khủng bố nhất là sau khi Đường Uyển Nhi hấp thu đạo văn, Phong chi lực của nàng ta bắt đầu biến dị, phong nhận vốn là màu sữa hiện giờ đã trở nên hoàn toàn trong suốt.
Xuất thủ như điện, qua lại không dấu vết, không đợi người khác nhìn thấy phong nhận thì đã bị phong nhận chém trúng, đây là sự đáng sợ của Diễn Đạo Giả.
Có người suy đoán, Đường Uyển Nhi lúc này chỉ sợ còn cường đại hơn cả Doãn La khi ở trên chiến trường, bởi vì tu vi của Doãn La lúc đó cũng chỉ là Dịch Cân sơ kỳ đỉnh phong mà thôi.
Mà lúc này Đường Uyển Nhi đã tiến vào Dịch Cân trung kỳ đỉnh phong, có điều có người nhắc tới một kích cuối cùng của Doãn La ngày đó, thế là tất cả đều im tiếng.
Bởi vì một kích cuối cùng của Doãn La quá khủng bố, Mặc Niệm và Long Trần hợp lực mới miễn cưỡng tiếp được.
Có điều có một điểm mọi người đều vô cùng đồng ý, đó chính là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của biệt viện chính là Long Trần và Đường Uyển Nhi.
Về phần Long Trần và Đường Uyển Nhi rốt cuộc là ai cường đại hơn, hai người không đánh một trận thì trên cơ bản là không ai biết được kết quả cuối cùng.
Có điều muốn Long Trần động thủ với Đường Uyển Nhi, độ khó đó rất nghịch thiên, quan hệ ám muội giữa hai người trong toàn bộ biệt viện không có mấy ai không biết.
Có điều trừ Long Trần và Đường Uyển Nhi ra, người chiến lực mạnh nhất thuộc về Cốc Dương, từ khi Long Trần đưa trường thương của Doãn La cho hắn, khiến chiến lực của hắn đề thăng một đoạn lớn.
Tuy lúc ban đầu còn không cầm được trường thương đó, có điều sau khi tấn thăng đến Dịch Cân ngũ trọng thiên, kích hoạt phù văn, đã có thể miễn cưỡng sử dụng thanh trường thương này.
Vốn Diệp Tri Thu dựa vào lực lượng hệ băng cường đại, có thể miễn cưỡng áp chế của Cốc Dương, nhưng nhờ có ưu thế binh khí, hai người đánh liền ba trận, Cốc Dương thua một thắng ai, thành công vượt lên trên Diệp Tri Thu.
Hiện giờ đệ tử cấp hạch tâm của biệt viện, cơ bản chia làm ba cấp bậc, cấp bậc thứ nhất cũng chính là Long Trần và Đường Uyển Nhi ở vị trí đỉnh phong.
Chiến lực của hai người bọn họ mọi người đều lười chẳng muốn nhắc tới, bởi vì không cùng một cấp bậc, có bàn cũng không có ý nghĩa.
Cấp bậc thứ hai chính là hai người Diệp Tri Thu và Cốc Dương, chiến lực của hai người bọn họ đều mạnh hơn đệ tử cấp hạch tâm khác rất nhiều.
Mà cấp bậc thứ ba chính là cấp bậc đại chúng, bởi vì đệ tử cấp hạch tâm còn lại, chiến lực cũng không cách nhau nhiều, nếu bàn về thắng thua thì chắc phải xem vận khí.
Ai lại nhàm chán tới mức đi tính toán xác suất đó, hơn nữa Long Trần bảo mọi người tận lực đừng tỷ thí, bởi vì như vậy sẽ làm giảm nhuệ khí của bọn họ.
Nếu là trước đây bọn họ còn không rõ ý tứ của Long Trần, nhưng sau khi trải qua đại chiến sinh tử lần này, bọn họ đã có thể triệt để lĩnh hội hàm nghĩa trong lời nói của Long Trần.