- Long Trần, ngươi đúng là khinh người quá đáng.
Tôn trưởng lão đi tới động phủ của Long Trần, tức tới râu tóc dựng đứng, hai mắt lộ ra hung quang, dọa cho Đường Uyển Nhi và Thanh Ngọc hoảng sợ, đều trở nên đề phòng.
Long Trần chậm rãi từ trong phòng đi ra, nhìn Tôn trưởng lão đang tức tới thất khiếu bốc khói trước động phủ, lắc đầu nói:
- Ngươi tốt xấu gì thì cũng là trưởng lão biệt viện, sáng sớm tinh mơ đã chạy tới chửi đổng ầm ĩ như ả đàn bà chanh chua, không cảm thấy không có nhân phẩm à?
Long Trần trào phúng nói.
- Đánh rắm, Long Trần ngươi không ngờ dám lừa ta, đồ ngươi đưa cho ta căn bản không phải là nguyên bộ.
Tôn trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói, có điều hắn cũng không phải tức tới mất hết đầu óc, không nói ra chuyện công pháp, chỉ dùng từ đồ để thay thế.
- Có phải nguyên bộ hay không á, sao vậy?
Long Trần nói.
- Ngươi... Rõ ràng ngươi nói thứ đó phân làm hai phần thượng hạ.
- Dừng.
Long Trần khoát tay chặn lại, làm ra một thủ thế dừng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tôn trưởng lão, ta nhớ rõ ta nói là thứ đó phân ra thượng bộ hạ bộ, chứ không nói là hai bộ thượng hạ.
- Ngươi thế không phải là nói nhảm à, thượng bộ hạ bộ và hai bộ thượng hạ thì có gì khác nhau.
Tôn trưởng lão cả giận nói.
- Ngươi sai rồi, đồ của ta, thượng bộ là một chỉnh thể, mà hạ bộ lại chia làm hai bộ phận, ta đưa một phần hạ bộ cho ngươi rồi, có đúng không?
Long Trần xòe tay ra, nói với vẻ bất đắc dĩ.
- Hỗn đản, thứ đó rõ ràng chính là chia làm ba bộ thượng trung hạ, ngươi đưa thượng bộ và hạ bộ cho ta thì có ích lợi gì?
Tôn trưởng lão tức tới sắc mặt xanh mét.
Sau khi hắn lấy được hai khối Hắc Cáo Thạch, trở về nghiên cứu đi nghiên cứu lại, càng nghiên cứu càng cảm thấy vô cùng tinh diệu.
Nhưng khi hắn dựa theo văn lộ bên trên, vận hành linh khí của mình, phát hiện căn bản không thể liên thông.
Liên tục thử mấy lần, đều không thành công, Tôn trưởng lão ngược lại bởi vì vận khí xộc lên mà thiếu chút nữa khiến kinh lạc nổ tung.
Cảm thấy không thể khinh xuất như vậy được, Tôn trưởng lão cẩn thận nghiên cứu một chút hai tấm kinh lạc, sau khi nghiên cứu hai ngày, cuối cùng hắn cũng nhìn ra manh mối - mẹ nó ở giữa thiếu một bộ phận.
Lúc ấy Tôn trưởng lão tức giận đến thiếu chút nữa thì hộc máu, giờ nổi giận đùng đùng tới tìm Long Trần, tất nhiên sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Đó là cách nói của bên ngươi, quê chúng ta gọi là như vậy, ngươi có thể trách được ta à?
Long Trần bày ra bộ dạng vô lại, tư thế lợn chết không sợ nước sôi.
Đường Uyển Nhi và Thanh Ngọc nhìn sắc mặt âm trầm như nước của Tôn trưởng lão và vẻ mặt như lưu manh của Long Trần, một câu cũng không nói ra được.
Tôn trưởng lão tức tới sắc mặt xanh mét, ngực nhấp nhô như ống bễ, quyền đầu nắm chặt, nhìn tư thế đó, tùy thời đều có khả năng xuất thủ.
Nhưng Long Trần lại vẫn nhìn hắn với vẻ trào phúng, bộ dạng ngươi có năng lực thì ngươi cứ động thủ đi, lão tử không sợ ngươi.
Kết quả Tôn trưởng lão cuối cùng vẫn không dám ra tay, hắn không phải đồ ngốc, hắn biết cho dù mình xuất thủ cũng không giết được Long Trần, còn có thể mang tới phiền phức cực lớn cho mình, cho nên hắn chỉ có thể nhịn.
- Nói ra mục đích của ngươi đi.
Thanh âm của Tôn trưởng lão có chút khàn khàn, mấu chốt là bị tức thành như vậy, không tức tới câm điếc luôn là tốt lắm rồi.
- Thế có phải là tốt không, người trẻ tuổi đừng nóng nảy như vậy! Phương thuốc trừ hỏa ta cũng kê cho ngươi rồi, ngươi chỉ cần dựa theo danh sách trên đó mà tìm thuốc, tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng!
Long Trần vươn tay ra, trong tay lại xuất hiện một danh sách, đưa cho Tôn trưởng lão.
Tôn trưởng lão run rẩy tiếp nhận tờ danh sách trong tay Long Trần, khi thấy rõ tên của dược liệu và phân lượng ở đằng sau, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
- Long Trần, ngươi thật quá đáng.
Tôn trưởng lão giận dữ hét.
- Quá đáng? Khà khà, ngươi là già tới ngu luôn rồi à? Lúc trước ngươi đã làm gì, tự ngươi không rõ sao?
Đừng con mẹ nó ra vẻ thanh cao với ta, ta bán cho ngươi bảo bối mạnh nhất của ta, muốn ngươi nếm thử tư vị bị ngược đãi.
Lúc trước khi ngươi ép ta phải quỳ xuống trước ngươi, ngươi uy phong thế nào? Dùng Đoán Cốt Uy Áp muốn ta khuất phục? Ngươi không phải khệnh khạng lắm à, ở trên chiến trường, còn muốn mượn đao giết người, khà khà, ngươi cứ tiếp tục khệnh khạng đi!
Hiện tại quyển trung đang ở trong tay ta, hoặc là ngươi cứ dựa theo lời lão tử nói mà làm, hoặc là ngươi cút mẹ nó đi.
Đương nhiên ngươi cũng có thể động thủ, nếu ngươi dám động thủ, khà khà, một trưởng lão biệt viện lén xuất thủ với đệ tử, tên hỗn đản ngươi có thể trực tiếp cút khỏi Huyền Thiên Biệt Viện rồi.
Long Trần há miệng chửi to.
Tuy cố ý áp chế cảm xúc của mình, nhưng nhớ tới Tôn trưởng lão năm lần bảy lượt nhằm vào mình, mấy lần trước còn là làm nhục mình, mà lần cuối cùng thì muốn đẩy mình vào chỗ chết, khiến Sở Dao và Đường Uyển Nhi đều rơi vào nguy cơ, thế là liền khiến sát ý của hắn sôi trào.
Trong tay Long Trần đang cầm một khối Hắc Cáo Thạch, giống hệt với hai khối lúc trước đưa cho Tôn trưởng lão, khi Tôn trưởng lão nhìn thấy khối Hắc Cáo Thạch trong tay Long Trần, không khỏi nổi giận.
Hắc Cáo Thạch trong tay Long Trần quả nhiên chia làm ba bộ thượng trung hạ, còn thiếu một bộ cuối cùng, đồ án đó mới là đầy đủ.
- Lão gia hỏa, ngươi lựa chọn đi, ngươi là nguyện ý bị lừa một lần, hay là bị lừa hai lần.
Long Trần hừ lạnh nói.
Nếu đã xé rách da mặt, Long Trần cũng lười chẳng muốn giả vờ khách khí với hắn, ý tứ của Long Trần rất rõ ràng, ngươi muốn lấy toàn bộ, hay là lại bị lừa thêm một lần.
Ngươi cũng có thể cự tuyệt bị lừa, có điều nếu ngươi cự tuyệt, như vậy những gì ngươi bỏ ra trước đó cũng chỉ có thể đổi được hai hòn đá vô dụng.
Cho dù bẩm báo tới chỗ biệt viện, Long Trần cũng có thể nói, đây là một loại phương thức giao dịch trả tiền theo từng giai đoạn, chẳng ai làm khó được Long Trần, chuyện này chính là sống chết mặc bây.
Bởi vì mọi người đều có được một nửa của đối phương, có điều Long Trần lại chiếm tiện nghi cực lớn, hai hòn đá đó không thể tạo thành đồ án hoàn chỉnh, chính là phế vật.
Mà Long Trần lại có được đại lượng dược liệu quý giá, đó chính là bảo bối thật sự, đều có giá trị bản thân riêng lẻ.
Cho nên hiện tại Tôn trưởng lão bị Long Trần chơi rồi, nhìn Hắc Cáo Thạch trong tay Long Trần, lại nhìn nhìn tờ danh sách trong tay.