Long Trần giả vờ khó xử. Nói xong còn đưa không gian giới chỉ cho Đường Uyển Nhi.
Đường Uyển Nhi cố nén cười, cầm giới chỉ trong tay Long Trần, khi nhìn thấy dược liệu quý hiếm chất cao như núi ở bên trong, nụ cười trên mặt biến mất, tay ôm miệng, trong mắt đẹp toàn là vẻ khiếp sợ.
Tuy Đường Uyển Nhi không phải Luyện Đan Sư, nhưng vẫn nhận ra được một số dược liệu cao cấp, mà những dược liệu này bình thường đều đáng giá mấy ngàn thậm chí là cả vạn tích phân mới có thể đổi được một gốc, ở nơi này không ngờ lại có một đống.
- Chẳng lẽ là thật à?
Đường Uyển Nhi lẩm bẩm nói.
- Đó là đương nhiên, nghĩ Long Trần ta là ai chứ, chỉ cần ta lên cao hô một cái, không biết có bao nhiêu người khóc lóc muốn bái ta làm thầy đó, nếu...
- Quả nhiên là thật.
Trong tay Đường Uyển Nhi cầm một gốc trân dược, đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi này rất chuẩn, đúng là thật rồi.
Long Trần đang khoa tay múa chân ba hoa, thấy Đường Uyển Nhi người ta căn bản không nhìn mình, đành phải dừng động tác, hai mắt nhìn mây bay trên trời.
- Sao không bốc phét nữa đi?
Đường Uyển Nhi thấy bộ dạng này của Long Trần, không khỏi có chút buồn cười.
- Không có ý nghĩa, bốc phét đến về sau thì ngay cả bản thân ta cũng không tin được!
Long Trần lắc đầu nói.
- Long Trần, ta thực sự bực lắm, trước giờ chưa từng có chuyện gì khiến ngươi buồn à? Vì sao ngươi lúc nào cũng cà lơ phất phơ như vậy thế?
Đường Uyển Nhi nói xong câu đó, mặt đỏ lên, những lời này nói có chút không dùng đầu óc, những lời như vậy sao có thể được nói ra từ trong miệng một nữ tử chứ.
Có điều Long Trần cũng không, để ý vẫn nhìn mây bay trên trời, nói:
- Cà lơ phất phơ cũng chẳng có gì xấu, nếu không chuyện gì cũng để ở trong lòng, chẳng phải là buồn chết à?
Không biết vì sao, lúc này tuy trên mặt Long Trần vẫn là bộ dạng thờ ơ đó, có điều trong ánh mắt cảm thấy một tia cô đơn.
Nếu là trước lúc chính tà đại chiến, Đường Uyển Nhi có lẽ rất khó cảm thấy vẻ cô đơn đó, nhưng sau khi nàng ta hấp thu đạo văn, trở thành Diễn Đạo Giả, nàng ta đã có thể cảm thấy cỗ tịch mịch trên người Long Trần một cách rõ ràng.
Loại tịch mịch này không phải có bao nhiêu người vây quanh hắn, mà là tuy hắn ở trong đó, nhưng lại giống như không hợp với toàn bộ thế giới, giống như hắn bị toàn bộ thế giới bài xích, hay là hắn bài xích toàn bộ thế giới.
Đường Uyển Nhi nhẹ nhàng kéo tay Long Trần, nói khẽ:
- Long Trần, kỳ thật ngươi có tâm sự gì thì có thể , nói với ta đi, ta nguyện ý chia sẻ cùng ngươi.
Được bàn tay nhỏ bé trắng mịn của Đường Uyển Nhi nắm lấy, trong lòng Long Trần không khỏi rung động, nhìn Đường Uyển Nhi, mặt mày như họa, tươi cười như hoa, trên mặt lại mang theo một tia ngượng ngùng, giống như hoa đào tháng ba, đẹp tới mức khiến người ta không dám sinh ra lòng tiết độc.
Tuy vẫn luôn cho rằng Đường Uyển Nhi rất đẹp, nhưng lúc này, dưới tình cảnh này, cảm thấy Đường Uyển Nhi càng lúc càng đẹp hơn.
Long Trần cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, Đường Uyển Nhi cũng cảm thấy hô hấp bắt đầu có chút dồn dập, cự ly giữa hai người càng lúc càng gần.
Bị Long Trần nhìn chằm chằm, Đường Uyển Nhi có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Long Trần, mắt đẹp chậm rãi nhắm lại,môi lúc ngậm lúc hé, ôn nhuận như ngọc, Long Trần cuối cùng không nhịn được, hôn tới.
- Ưm.
Đường Uyển Nhi phát ra một tiếng rên khẽ, không tự chủ được mà ôm chặt lấy cổ Long Trần, cả người trở nên bủn rủn không có sức.
Long Trần cũng cảm thấy đầu óc mình quanh cuồng, tâm thần toàn bộ ngưng tụ trên xúc cảm trên môi.
- Khụ khụ.
Bỗng nhiên một tiếng ho khẽ vang lên bên tai hai người, thanh âm không lớn, nhưng lọt vào trong tai hai người lại giống như sấm đánh.
Hai người lập tức giống như điện giật tách ra, chỉ thấy Thanh Ngọc đang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai người, Đường Uyển Nhi xấu hổ vô cùng, cúi đầu chạy vào trong động phủ, đóng chặt cửa phòng lại, chết cũng không chịu ra.
Dù là da mặt Long Trần rất dày, nhưng bị bắt tại trận cũng không khỏi đỏ rực lên như bị là qua, không được thoải mái lắm.
- Thanh Ngọc tỷ, khà khà, khéo thế.
Đường Uyển Nhi có thể chạy, nhưng Long Trần lại không thể chạy, ai bảo ta là đàn ông chứ, cho dù chết cũng phải gánh.
- Thanh Ngọc tỷ, ngươi đừng hiểu lầm, ta mấy ngày nay bị nhiệt, trên đầu lưỡi có vết nhiệt, ta bảo Uyển Nhi giúp ta hút mủ ra thôi, thật sự không có gì đâu.
Long Trần giải thích, có điều vừa giải thích xong, tự cảm thấy đến bản thân mình cũng không tin được.
Thanh Ngọc lắc đầu thở dài:
- Các ngươi đó, cũng trưởng thành rồi, biết mình đang làm gì, ta biết các ngươi đều thích đối phương.
Nhưng tình yêu nam nữ, giống như củi khô lửa cháy, nếu không nắm giữ được, ngươi chẳng khác nào là hại Uyển Nhi đó, biết chưa?
Long Trần gật đầu, nói một cách rất nghiêm túc:
- Thanh Ngọc ty, ta biết sai rồi.
- Ta biết, các ngươi sẽ giữ chặt một cửa cuối cùng, sẽ không vượt qua, mà như vừa rồi sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm của các ngươi, sợ các ngươi trầm mê vào, ảnh hưởng tới tu hành, cho nên các ngươi cũng đừng trách Thanh Ngọc tỷ dong dài.
Thanh Ngọc dặn dò.
Phải biết rằng nếu nữ tử chưa đạt tới Tiên Thiên cảnh mà mất trinh, không thể giữ được thân thể thuần âm, như vậy cho dù có thiên phú tới mấy thì cũng bị phế đi.
Lần đầu tiên Long Trần không cảm thấy Thanh Ngọc tỷ là dong dài, đồng thời cũng tự mắng thầm bản thân, đây là chơi với lửa tìm kích thích, vạn nhất không khống chế được, thật sự sẽ phải hối hận cả đời.
Ba canh giờ sau, cũng không biết là Thanh Ngọc đã nói tới mệt hay là cảm thấy thái độ nhận sai của Long Trần khá là tốt, liền quay về động phủ.
Có điều Long Trần thấy nàng đi gõ cửa phòng Uyển Nhi, nhưng Uyển Nhi lại sống chết không chịu mở cửa, đành phải thôi, có lẽ qua mấy ngày nữa có cơ hội lại giảng bù cho Uyển Nhi sau.
Sau khi Long Trần trở lại phòng, bắt đầu sửa sang lại dược liệu, bắt đầu làm ấm lò chuẩn bị luyện dược, đều luyện những dược liệu đó thành bột phấn, sau đó thì xếp vào trong các bình ngọc.
Như vậy sau này luyện đan sẽ tiện hơn rất nhiều, bớt đi một quá trình vô cùng phiền phức, tiết kiệm được không ít thời gian.
Long Trần ở nhà không ngừng luyện dược, nhưng vừa luyện được hai ngày, Tôn trưởng lão lại thở phì phì tìm tới.