Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 555: Dược liệu tới tay (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn dược liệu chất chồng trong không gian giới chỉ, Long Trần gật đầu hài lòng, không thể không nói, hiệu suất làm việc của Tôn trưởng lão quá nhanh.

Long Trần không biết rằng, lúc này Tôn trưởng lão đang đau lòng muốn chết, tích tụ cả đời lập tức mất đi hơn một nửa.

- Long Trần, có thể đưa nửa bộ công pháp còn lại cho ta rồi chứ.

Tôn trưởng lão trầm giọng nói, có điều trong thanh âm rõ ràng mang theo một tia run rẩy, đó là bởi vì do quá khẩn trương.

Long Trần kiểm kê một chút đan dược trong không gian giới chỉ, quả nhiên giống hệt với những gì được viết ra, điều này khiến Long Trần mừng rỡ không thôi.

Tuy sau lần chính tà đại chiến này, tất cả mọi người đều được chia phần thưởng, đệ tử cấp hạch tâm như Đường Uyển Nhi cũng được chia hơn một ngàn vạn tích phân.

Cho dù là đệ tử nội môn bình thường cũng có hơn trăm vạn tích phân, những tích phân này đối với bọn họ mà nói chính là một khoản tài phú khổng lồ.

Có điều đối với Long Trần lại vẫn như muối bỏ biển, cho nên Long Trần phải đưa chủ ý tới trên người con dê béo Tôn trưởng lão này.

Phải biết rằng tích phân không thể nào so được với điểm công huân của trưởng lão, có vài thứ cho dù có tích phân cũng chưa chắc đã đổi được.

Cho dù có thể đổi được, những dược liệu quý giá trong giới chỉ này tuyệt đối phải hơn ức tích phân mới mua được.

Hơn nữa rất nhiều dược liệu trong biệt viện không có, Tôn trưởng lão phải chạy đến phân viện để đổi lấy, lúc này Long Trần không khỏi cảm thán, quả nhiên cái gì cũng đều có thể chuyển hóa thành tài nguyên, chỉ là xem ngươi vận dụng thế nào.

- Sao, ngươi muốn đổi ý à?

Thấy Long Trần cười rất âm hiểm, trong lòng Tôn trưởng lão không khỏi giật thót, cả giận nói.

Phải biết rằng giao dịch của hai người đều là tiến hành vụng trộm, không có bất kỳ ai làm chứng, nếu Long Trần không giữ lời, vậy cũng phiền.

- Đánh rắm, lão tử là người như vậy à?

Long Trần hừ lạnh một tiếng, vung tay ném một khối Hắc Cáo Thạch phía Tôn trưởng lão.

Tôn trưởng lão vội vàng cầm lấy xem, quả nhiên giống hệt với khối Hắc Cáo Thạch lúc trước hắn có được, chính diện có khắc đồ án kinh lạc, mà mặt sau thì có khắc một văn tự cổ đại.

"Sát".

Mặt sau của khối Hắc Cáo Thạch khác có khắc chữ "Sát", tổ hợp với chữ "Nghịch" lúc trước, vậy chính là nghịch sát? Hay là sát nghịch?

Có điều bất kể là tổ hợp thế nào, hai chữ này cũng tràn ngập khí phách, trong lòng Tôn trưởng lão mừng rỡ:

- Khà khà, đa tạ, ta về trước đây.

Long Trần gật đầu nói:

- Ừ, ngươi trở về đi, có việc thì lại tới tìm ta.

Thấy Long Trần phất phất tay, tư thế như đuổi vãn bối, khiến trong lòng Tôn trưởng lão vô cùng khó chịu.

- Được, ta sẽ lại tới tìm ngươi.

Tôn trưởng lão cười hòa ái, có điều sâu trong ánh mắt liền lộ ra một tia tàn nhẫn.

Tuy hắn có được công pháp, có điều bị Long Trần cắt một đao này, khiến hắn rất không thoải mái, ngoài ra để giữ bí mật này, tất nhiên sẽ còn phải tìm đến Long Trần.

Nhìn bóng lưng của Tôn trưởng lão, khóe miệng Long Trần hiện lên một tia trào phúng: Ta biết ngươi sẽ lại tới tìm ta, có điều thời gian mà hai người chúng ta nói căn bản là khác nhau.

Long Trần quay về động phủ, chỉ thấy Đường Uyển Nhi đang tựa vào trước cửa động phủ, trên mặt mang theo một nụ cười ý vị thâm trường, nói:

- Ngươi lại đang làm hoạt động bí mật gì thế?

- Bôi nhọ, tuyệt đối là bôi nhọ, ta tức lắm, ngươi đang đổ oan cho ta.

Long Trần lộ ra vẻ không vui nói.

- Sặc, ta còn không biết ngươi chắc? Nói, vừa rồi ngươi và Tôn trưởng lão lén lút làm giao dịch gì thế?

Đường Uyển Nhi không hề mắc bẫy của Long Trần, hỏi.

Thì ra Đường Uyển Nhi vừa bế quan đi ra, liền thấy một màn Long Trần và Tôn trưởng lão đang nói chuyện với nhau một cách "Thân thiết" ở dưới chân núi, cho nên sinh ra nghi hoặc.

- Không có gì, ngươi cũng biết mà, con người của ta rất hiểu đại nghĩa, nghĩa bạc vân thiên, không hề thù dai.

Long Trần cười nói.

- Tin ngươi mới là lạ, ngươi không thù dai là vì những thù đó của ngươi đều báo rồi, ngay cả để qua đêm ngươi cũng không chịu. Ngươi có muốn nhớ cũng không nhớ được, thành thật khai ra đi, Tôn trưởng lão tới đây rốt cuộc là để làm gì?

Đường Uyển Nhi nhìn chằm chằm Long Trần, tư thế ngươi mà không nói ta sẽ không cho ngươi vào nhà.

- Thật sự phải nói à?

Long Trần có chút trù trừ hỏi.

- Nói mau.

Long Trần thở dài bất đắc dĩ, nữ nhân chính là phiền như vậy đấy, đành phải ăn ngay nói thật:

- Kỳ thật sau lần đại chiến này, Tôn trưởng lão phát hiện trán của ta no đủ, xương cốt thanh kỳ, chính là kỳ tài tập võ vạn năm khó gặp.

- Nói trọng điểm.

Đường Uyển Nhi nhíu mày, nàng ta biết Long Trần lại bắt đầu giở trò rồi.

- Ừ, hắn muốn bái ta làm thầy.

Long Trần đành phải thành thật nói.

- Ha ha.

Đường Uyển Nhi đấm nhẹ Long Trần một quyền, oán trách:

- Không được nói năng lung tung, đang nói chuyện đứng đắn với ngươi mà.

- Là thật đó, hắn ngay cả lễ bái sư cũng tặng rồi, ta nói để ta suy nghĩ, bảo hắn về trước, có điều lễ vật thì ta cũng không tiện cự tuyệt, nếu không nhận thì cũng khiến người ta mất mặt quá, về tình về lý đều áy náy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (4)