Đoản thương dài sáu thước, to bằng quả trứng vịt, thấy Quách Nhiên là khiêng nó ra, biết chắc thứ này cũng là vũ khí nặng.
Quả nhiên cầm trong tay áng thử, tuyệt đối phải hơn một vạn cân, trên nỏ tiễn phủ kín những lỗ nhỏ.
Nhìn những lỗ nhỏ này, Long Trần không khỏi tán thưởng:
- Quách Nhiên, ngươi quả thật là thiên tài.
- Lão đại, ngươi biết những lỗ nhỏ này là dùng để làm gì à?
Quách Nhiên cũng giật mình.
- Nếu ta đoán không sai, những lỗ nhỏ này là dùng để giảm bớt lực cản của không khí và triệt tiêu thanh âm lưu lại khi ma sát với không khí.
Long Trần nói.
Phải biết rằng sau khi đồ vật di động với tốc độ cao, sẽ khiến không gian bị đè ép, sinh ra âm bạo, đây là một loại nguyên lý vật lý.
Mà trên nỏ tiễn có đầy lỗ nhỏ, vừa có thể triệt tiêu thanh âm, đồng thời cũng có thể giảm bớt ma sát với không khí.
Thử hỏi một cây nỏ tiễn cường đại như vậy, khi bay lên đến lại vô thanh vô tức, chờ khi phát hiện thì nỏ tiễn đã cắm vào người rồi.
- Lão đại chính là lão đại, đây là kết luận mà cân nhắc đã lâu, cũng thực nghiệm rất nhiều, mới đưa ra được, lão đại ngươi không ngờ liếc một cái liền nhìn thấu.
Quách Nhiên không khỏi nói với vẻ sùng bái.
- Được rồi, hai chúng ta đừng có không biết xấu hổ mà tự biên tự diễn nữa, ra ngoài thử uy lực đi.
Long Trần nói.
Nói xong, hai người ra khỏi biệt viện, tìm một ngọn núi nhỏ, núi nhỏ cao chừng hơn chục trượng, là một ngọn núi đá.
- Chính là nó.
Long Trần tay cầm cự nỏ, nhắm vào ngọn núi nhỏ ngoài mười dặm, tay phải nhân lưỡi gà.
Nỏ tiễn giống như một đạo thiểm điện bay về phía trước, trong nháy mắt nỏ tiễn nháy mắt, Long Trần có thể thấy một cỗ đại lực từ trong cự nỏ xoay tới, không ngờ không tự chủ được mà lui mấy chục bước.
Ầm.
Xa xa ngọn núi nhỏ đó phát ra một tiếng nổ, cả ngọn núi bị lực lượng khủng bố chấn sập, khói bụi đầy trời.
- Cừ thật!
Long Trần và Quách Nhiên đều trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả, Quách Nhiên cũng khiếp sợ không thôi.
Tuy là tự tay Quách Nhiên thiết kế, nhưng Quách Nhiên vẫn không thể một mình phóng ra, hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hiệu quả.
Trên nỏ tiễn không hề trang bị thuốc nộ, hoàn toàn là dựa vào quán tính của nỏ tiễn, thế nhưng lại bắn sập được cả một ngọn núi đá, uy lực này quả thực rất dọa người.
Mà khiếp người nhất là, khi nỏ tiễn đó bay ra, không ngờ không có một chút sinh tức nào.
- Ám tiễn đả thương người.
Long Trần và Quách Nhiên nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên một tia đáng khinh, cười khà khà, không ngờ đồng thời nói ra năm chữ này.
Hai người nói xong, không khỏi cười ha ha, Quách Nhiên có đại sát khí này, lực sát thương sẽ cao tới dọa người.
Có điều cười một lúc, Quách Nhiên lại không cười nổi nữa, có trâu bò tới mấy mà không dùng được thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tuy Long Trần có thể dùng được, nhưng Long Trần luôn là đối kháng chính diện, xông lên tuyến đầu, căn bản không có cơ hội dùng thứ này.
Long Trần vỗ vỗ vai Quách Nhiên, nói:
- Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ta, ta giúp ngươi xử lý.
- Thật à?
Quách Nhiên mừng rỡ.
- Thế không phải nói thừa à, ta đã lúc nào lừa ngươi chưa?
Long Trần tức giận nói.
- Có điều có một điểm ta phải nói rõ với ngươi, chỉ cần ngươi bảo trì được đạo tâm kiên định, ta có thể cam đoan ngươi cả đời sẽ tấn thăng không có bình cảnh.
- Sao có thể như vậy được?
Quách Nhiên nói với vẻ không dám tin.
Cả đời không có bình cảnh, cho dù là thần cũng chưa chắc có thể làm được!
- Chỉ cần ngươi có thể bảo đảm đạo tâm của ngươi luôn kiên định, ta có thể làm được!
Long Trần nói rất nghiêm túc.
- Lão đại, đạo tâm là cái gì?
Quách Nhiên hỏi.
- Cái gọi là đạo tâm, chính là một loại tín ngưỡng, ngươi vững tin vào một loại chân lý, vĩnh viễn không thay đổi.
Nhưng tín ngưỡng của mỗi người lại khác nhau, ví dụ như tín ngưỡng của ngươi hiện tại chính là phát minh và sáng tạo của ngươi, ngươi tin vào trí tuệ của ngươi, có thể vượt qua bất kỳ khó khăn nào, trở thành Tượng Thần được mọi người kính ngưỡng.
Đây là đạo tâm của ngươi, chỉ cần đạo tâm kiên định vĩnh viễn không lay động, ta có thể thông qua đan dược, không ngừng giúp ngươi đề thăng cảnh giới.
Nhưng một khi đạo tâm của ngươi xảy ra vấn đề, khi ngươi cảm thấy ngỡ ngàng hoặc là mê hoặc đối với lựa chọn của chính ngươi, tu vi của ngươi sẽ vĩnh viễn dừng lại.
Long Trần nói rất nghiêm túc.
Đạo tâm của mỗi người đều khác nhau, có người tin vào truyền thừa của mình, có người tin vào công pháp của mình, có người tin vào huyết mạch của mình, có người thì tin mình chính là thiên chi kiêu tử.
Bất kể là loại đạo tâm nào, đều phải trải qua sự tôi luyện vô cùng, rất nhiều người trong tôi luyện càng lúc càng không tự tin, cuối cùng không biết mình rốt cuộc nên tin gì, cũng mất đi đạo tín.
Cho dù người có đạo tâm kiên cố, sau khi chịu đả kích rất lớn, đạo tâm không thể bảo trì vô hà vô cấu, vẫn mất đi cơ hội tấn thăng chí cường giả.
Mà phần đạo tâm này của Quách Nhiên vô cùng nguy hiểm, bởi vì phần tự tin này của hắn bắt nguồn từ chính hắn, một khi trí tuệ của chính hắn bị đào rỗng, sáng tạo khô kiệt thì sẽ lâm vào mê mang, một khi mê mang thì xong đời rồi.
Bởi vì căn cơ của hắn đều dùng đan dược mà chất ra, hắn không có cơ hội lựa chọn lại đạo tâm, nói trắng ra là, chính là không thành công thì thành nhân.
- Lão đại, ta nhất định sẽ trở thành Tượng Thần.
Quách Nhiên hít sâu một hơi, nói.
Long Trần gật đầu, nếu Quách Nhiên đã lựa chọn, vậy Long Trần sẽ toàn lực giúp hắn, về phần hắn có thể đi đến một bước nào,vậy thì phải dựa vào chính hắn.
Lại nhìn phát minh mới này của Quách Nhiên, Long Trần không thể không cảm khái, Quách Nhiên là một kỳ tài.
Ngày hôm sau Long Trần đang chuẩn bị đi tìm chút chuyện để làm thì Tôn trưởng lão đã trở lại.