Nhìn thấy chữ trên giấy Long Trần đưa qua, sắc mặt Tôn trưởng lão có chút khó coi, cả giận nói:
- Trong biệt viện vốn không có nhiều loại như vậy, ngươi rõ ràng là đang bắt chẹt, nhiều dược liệu như vậy, sao ngươi không đi cướp đi?
Trên tờ danh sách Long Trần đưa cho Tôn trưởng lão, viết tên của mấy trăm loại dược liệu quý hiếm, thậm chí có một số dược liệu Tôn trưởng lão còn chưa từng biết tên.
Nếu chỉ là những dược liệu này thì cũng thôi, mấu chốt là số lượng ở đằng sau mới rất dọa người, bởi vì dược liệu quý hiếm bình thường đều là dựa theo lạng mà tính trọng lượng.
Mà trọng lượng của Long Trần lại tính theo cân, khủng bố nhất là tới một trăm cân, mấy trăm loại dược liệu, đó chính là mấy vạn cân dược liệu quý giá.
- Ngươi không thấy mình đang nói những lời thừa thãi à, nếu ta có thể cướp, việc gì phải tìm tên ngu ngốc ngươi, đừng lắm lời nữa, rốt cuộc có làm hay không đây.
Long Trần hừ lạnh một tiếng nói.
Chỗ hắn là một bộ phận đan phương của Ngọc Hành Đan, còn có một số là dược liệu mà bản thân Long Trần cần, trừ đan phương ra, những dược liệu đó đều là loại hình lắp ráp, luyện chế đan dược bình thường đều cần phụ dược phối hợp.
Lần này Long Trần coi như là chơi ác, mỗi loại một trăm cân, ngươi không phải muốn mạng của lão tử à, không phải muốn đồ của lão tử à, lão tử thành toàn cho ngươi.
- Vậy cũng không cần nhiều như vậy chứ, một trăm, cân ngươi coi đây là cải trắng à?
Tôn trưởng lão cả giận nói.
- Ngươi quản được ta à? Cho dù lão tử dùng những dược liệu này để nhóm lửa nấu cơm thì cũng không phải chuyện của ngươi, ngươi muốn làm thì làm, không làm thì cút.
Long Trần cười lạnh nói.
- Ngươi... không được, nhiều quá, điểm công huân của ta căn bản không mua được nhiều đồ như vậy, ngươi cần bớt đi một chút, ta nhiều nhất chỉ có thể lo được một nửa thôi.
Tôn trưởng lão lắc đầu nói.
Long Trần hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Tôn trưởng lão, trực tiếp bước ra ngoài.
- Ê, ngươi đi đâu thế?
Tôn trưởng lão vội vàng nói.
- Ta đi thương lượng với Đồ Phương trưởng lão, nếu ta kính dâng công pháp này cho biệt viện, có phải có thể đổi được thứ ta muốn hay không?
Long Trần vừa nói vừa đi ra ngoài.
- Ê ê, chờ một chút, chúng ta thương lượng lại.
Tôn trưởng lão vội vàng nói.
- Không thương lượng.
Long Trần nói như chém đinh chặt sắt.
Tôn trưởng lão cắn răng một cái:
- Được, ta đáp ứng ngươi là được chứ gì.
Lúc này Long Trần mới cười lạnh một tiếng, trực tiếp ném Hắc Cáo Thạch trong tay cho Tôn trưởng lão, Tôn trưởng lão vươn tay ra bắt lấy, không khỏi mừng rỡ như điên.
- Đừng có nằm mơ, bộ công pháp này của ta là phân thượng bộ hạ bộ, chỗ này chỉ là tiền đặt cọc thôi, tự ngươi đi mà phân biệt thật giả, muốn hạ bộ thì phải gom đủ những thứ này giao cho ta.
Đương nhiên ngươi cũng có thể dùng cái vỏ não tự cho là thông minh của mình đi thử ngộ ra công pháp của hạ bộ, có điều vẫn là câu đó, không phải ta khinh thường ngươi, mà là ta thực sự rất khinh thường ngươi.
Long Trần nói xong liền xoay người rời đi, để lại Tôn trưởng lão đang đầy phẫn nộ, nhìn Hắc Cáo Thạch trong tay.
Sau khi bóng lưng của Long Trần hoàn toàn biến mất, vẻ phẫn nộ trên mặt Tôn trưởng lão cũng không còn, thay vào đó là vẻ kinh hỉ.
- Mẹ nó, sớm biết thoải mái như vậy, ta việc gì phải mạo hiểm đi đối phó hắn?
Đối với Tôn trưởng lão mà nói thì quả thật là đi mòn gót sắt không tìm thấy, có được lại chẳng tốn chút công phu, tuy Long Trần chào giá rất ác, có điều vẫn trong phạm vi mà Tôn trưởng lão thừa nhận được.
Cẩn thận nhìn Hắc Cáo Thạch trong tay, to xấp xỉ bằng quả trứng, bên trên có khắc một bộ đồ án, có điều đồ án đó không phải hoàn chỉnh, mà là một bộ phận.
Có điều cho dù là một bộ phận cũng có thể nhìn ra, đó là một bộ kinh lạc đồ của cơ thể người, bên trên đánh dấu lộ tuyến vận hành của năng lượng.
Tôn trưởng lão xem cả nửa ngày, vẻ khiếp sợ và mừng như điên hiện lên trên mặt càng lúc càng đậm, bởi vì hắn phát hiện, một khi khu động năng lượng trong hình ảnh, sẽ trở nên cực kỳ huyền ảo và phức tạp, tuy chỉ có một bộ phận nhỏ, nhưng cũng đủ để khiến hắn chấn kinh rồi.
- Công pháp cường đại quá, lần này lời to rồi.
Tôn trưởng lão không khỏi cười lớn một tiếng, lẩm bẩm:
- Công pháp cường đại như vậy, để một tiểu tử Ngưng Huyết cảnh có được, đúng là phung phí của trời, chờ ta có được toàn bộ công pháp, tất nhiên có thể giúp ta tiến vào Thông Mạch cảnh.
Khà khà, đến lúc đó giết chết Long Trần rồi phản ra khỏi Huyền Thiên Biệt Viện, thiên hạ lớn như vậy, chỉ cần không gặp phải cường giả Tiên Thiên cảnh, ai dám ngăn cản lão phu?
Tôn trưởng lão giống như nhìn thấy phong tư mình đột phá đến Thông Mạch cảnh, hành tẩu thiên hạ, bễ nghễ quần luân.
Một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, tiếp tục nhìn Hắc Cáo Thạch, chính diện Hắc Cáo Thạch là một bộ đồ án, mà phía sau thì có khắc một văn tự cổ đại.
Tôn trưởng lão nhìn một lúc, cuối cùng nhận ra, đây là một chữ "Nghịch", có điều tự thể của văn tự này cực kỳ cổ xưa, không phải dạng cổ tiêu chuẩn.
- Xem ra bộ công pháp này là vô cùng cổ xưa, tiểu tử Long Trần này đúng là vận khí nghịch thiên.
Tôn trưởng lão không khỏi thở dài.
Lại nhìn một hồi, phát hiện đồ án chính diện huyền diệu dị thường, bằng vào một nửa đồ án này, thôi diễn ra trọn bộ công pháp là chuyện tuyệt đối không thể, nếu không Long Trần cũng sẽ không dễ dàng giao khối Hắc Cáo Thạch này cho hắn.
Có điều có được nửa khối Hắc Cáo Thạch, khiến Tôn trưởng lão an tâm hơn rất nhiều, điều này khiến cho hắn biết được rằng, Long Trần là thật lòng muốn trao đổi với hắn.