Sau chính tà đại chiến, Tôn trưởng lão vẫn luôn buồn bực muốn chết, không hại được Long Trần, ngược lại bị Đồ Phương phát hiện một tia manh mối.
Sau khi quay về biệt viện, các trưởng lão khác đều được phát đại lượng điểm công huân làm phần thưởng, mà hắn chỉ có bằng một nửa người khác.
Cái gọi là điểm công huân, tính chất cũng giống như tích phân của các đệ tử, có điều là phát riêng cho các trưởng lão.
Các trưởng lão dựa vào điểm công huân, có thể ở trong biệt viện đổi vật phẩm cần thiết cho tu hành mà mình muốn, nếu biệt viện không có thì có thể xin phép biệt viện, tới phân viện để đổi, phân viện là thượng cấp trực thuộc của biệt viện, bảo bối gì cũng có, nhưng tiền đề là ngươi phải có đủ công huân.
Cho nên điểm công huân quả thực chính là mệnh căn của các trưởng lão, cường giả cấp trưởng lão, nguồn thu hoạch điểm công huân chủ yếu của bọn họ chính là phúc lợi mỗi tháng biệt viện phát.
Mà chính tà đại chiến bình thường, phúc lợi được phát khá dày, tương đương với một năm phúc lợi của bọn họ.
Có điều chính tà đại chiến lần này lại khác, cường giả cấp trưởng lão không chỉ tọa trấn mà là tự mình xuất thủ, tiến hành chém giết sinh tử.
Cho nên điểm công huân được phát trong lần đại chiến này tương đương với mười năm bọn họ chịu khổ ở biệt viện.
Trưởng lão khác đều mừng rỡ như điên, chỉ độc có Tôn trưởng lão là thu nhập giảm phân nửa, Tôn trưởng lão có thể cao hứng mới là lạ.
Nhưng hắn lại không dám phản bác, bởi vì khi Đồ Phương phát điểm công huân từng nói với hắn: Điểm công huân bao nhiêu là dựa theo sự xuất lực khi chiến đấu để phát, ngươi biết mà.
Một câu "Ngươi biết mà" này lập tức khiến Tôn trưởng lão phải nén oán giận vào bụng để hóa thành phân, không thể phun ra từ miệng được.
Sau khi Tôn trưởng lão sầm mặt quay về động phủ của mình, ngày hôm sau liền có người truyền đến một tin tức càng khiến người ta buồn bực hơn, biệt viện quyết định để một vị trưởng lão có biểu hiện xuất chúng trong chiến đấu tiếp quản Huyền Thiên Các.
Nghe thấy tin tức này, Tôn trưởng lão thiếu chút nữa thì tức tới bùng nổ, phải biết rằng phúc lợi của trưởng lão trong biệt viện là quan hệ trực tiếp tới chức vụ của bọn họ.
Tôn trưởng lão chiếm lấy chức quan béo bở Huyền Thiên Các này mấy chục năm, không ngờ Đồ Phương lại ác như vậy, trực tiếp bắt hắn phải từ bỏ.
Khiến hắn trở thành một trưởng lão chức vụ nhàn tản, cái gọi là trưởng lão chức vụ nhàn tản, chính là không có chức vụ trong người, mỗi tháng chỉ có thể được lĩnh lương tối thiểu để sống qua ngày, điều này khiến Tôn trưởng lão vô cùng khổ sở.
Trước kia Tôn trưởng lão cũng coi như là nhân vật quyền cao chức trọng trong các trưởng lão của biệt viện, trưởng lão khác nhìn thấy hắn đều phải khách khí.
Nhưng hiện giờ vì một "chuyện nhỏ ngoài ý muốn" như vậy, lại tạm thời cách chức mình, không có trợ cấp chức vụ dày, chỉ dựa vào chút lương tối thiểu, hắn sẽ phải sống bằng tiền dành dụm.
Cho nên Tôn trưởng lão trơ mặt, ăn nói khép nép tới chỗ Đồ Phương trưởng lão để hỏi cho rõ ràng, vì sao lại đối đãi với mình như vậy.
Kết quả một câu của Đồ Phương thiếu chút nữa khiến lỗ đít Tôn trưởng lão nổ tung, một bụng cứt cơ hồ là phun trào.
- Ngươi biết mà.
Câu trả lời của Đồ Phương vẫn ngắn gọn súc tích như vậy.
Sau khi Tôn trưởng lão quay về chỗ ở của mình, đập nát tất cả bài trí trong động phủ, thề nếu ai còn dám nói ba chữ này, sẽ bóp chết hắn.
Mấy ngày nay Tôn trưởng lão ăn uống không vô, ngủ nghỉ không yên, càng không có lòng để đi tu luyện, hắn cảm thấy mình sắp bị tức tới phát điển.
Hắn biết Đồ Phương đây là đang chơi ngầm mình, dùng đạo của người trả lại cho người một cách điển hình, chuyện lúc trước hắn tìm cớ hãm hại Long Trần, che giấu rất cẩn thận, khiến Đồ Phương không nắm được thóp của hắn.
Hiện giờ Đồ Phương cũng nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, tím lấy bím tóc hắn xuất công không xuất lực để dày vò, kéo hắn xuống, khiến hắn cũng nghẹn đầy một bụng tức mà không phát ra được.
Một ngày này Tôn trưởng lão thực sự là khó chịu lắm rồi, lại đập tan tành bài trí vừa đổi lại trong động phủ, cảm thấy trong lòng đã thư thái hơn rất nhiều.
- Báo cáo trưởng lão, Long Trần cầu kiến.
Ngay khi tâm tình của Tôn trưởng lão vừa thoải mái được hơn một chút, Long Trần lại tới.
Long Trần vừa tiến vào động phủ của Tôn trưởng lão, chỉ thấy trên mặt đất là một đống hỗn độn, không khỏi vỗ tay nói:
- Tôn trưởng lão đúng là nhã hứng, sáng sớm đã làm vận động rồi, chậc chậc.
- Long Trần, ngươi bớt đắc ý cho ta, nói, ngươi tìm lão phu rốt cuộc có chuyện gì, nếu chỉ là muốn chê cười lão phu, vậy thì ngươi có thể cút rồi đó.
Tôn trưởng lão sầm mặt, nhìn chằm chằm Long Trần nói.
Lúc này trên mặt Long Trần mang theo nụ cười giống như thiên quan chúc phúc, khiến chút hỏa khí vừa biến mất của Tôn trưởng lão lại lập tức cháy lên.
- Ngần này tuổi rồi, hỏa khí nên nhỏ một chút, trên sách không phải có viết, người nham hiểm, định lực đều rất cường đại à? Xem ra âm nhân ngươi âm không triệt để rồi.
Long Trần thở dài nói.
- Ngươi là đang tìm chết à?
Tôn trưởng lão giận tím mặt, âm nhân trong miệng Long Trần ở giới phàm tục là xưng hô đối với thái giám, hoạn quan và âm nhân phát âm gầm giống nhau.
Mà âm nhân của giới tu hành là chỉ những nam nhân tu luyện âm công, trở nên bán nam bán nữ, bất âm bất dương, đó là lời mắng chửi người người ta.
- Tìm cứt? Đúng vậy, bằng không ta tới đây làm gì? Ta chính là đang tìm đống cứt già ngươi đây!
Long Trần thản nhiên nói.
- Long Trần, đừng ép ta phải giết ngươi.
Tôn trưởng lão tức tới tóc dựng đứng, mắt đỏ bừng, khí thế cả người phun trào, đã tới rìa bùng nổ.
- Thứ nhất ngươi không giết được ta, cho dù không có sự gia trì của Sở Dao, ngươi cũng không giết được ta, ngươi xuất thủ chỉ là uổng phí khí lực.
Thứ hai, một khi ngươi xuất thủ, ngươi sẽ hối hận cả đời, bởi vì ngươi sẽ lỡ mất dịp tốt có được thứ mà ngươi tha thiết ước mơ.
Long Trần tìmmột cái ghế dựa gãy chân, tựa vào vách tường, thoải mái ngồi xuống, chân bắt chéo, vô cùng thoải mái nhìn Tôn trưởng lão.
Tôn trưởng lão biết Long Trần quả thực chính là một quái vật, cho dù không có sự phụ trợ của Sở Dao, hắn muốn ra tay kích sát Long Trần, cũng không phải trong vài ba chiêu là có thể làm được.
Một khi hắn xuất thủ toàn lực, tất nhiên sẽ chấn vỡ động phủ, dẫn tới sự chú ý của cường giả khác, cho nên hắn cũng biết, giết Long Trần là chuyện không thực tế.
Vừa rồi chỉ là những lời nói trong lúc tức giận mà thôi, có điều nghe thấy câu sau của Long Trần, liền nhướng mày nói:
- Có ý gì?