- Đệ tử vô cùng cảm kích tình cảm của hai vị tiền bối đối với Long Trần, xin nhận một cái cúi đầu của đệ tử.
Long Trần cúi người hành lễ với Lăng Vân Tử và Đồ Phương.
Tuy Đồ Phương tận lực nói một cách bình tĩnh, có điều Long Trần có thể đoán được, Đồ Phương nhất định đã trải qua không ít uất ức.
Vì chuyện của mình, khiến người công chính nghiêm minh như Đồ Phương phải chịu ghẻ lạnh như vậy, quả thật khiến trong lòng Long Trần rất cảm động.
- Hài tử, ngươi làm như vậy khiến chúng ta ngại lắm.
Đồ Phương có chút hổ thẹn nói, tuy là tranh thủ cho Long Trần, có điều dù sao cũng không thành công.
Hơn nữa tranh thủ danh ngạch đệ tử cấp chí tôn cho Long Trần, lợi ích cũng không chỉ giành cho mình Long Trần, một khi Long Trần có được đãi ngộ đệ tử cấp chí tôn, tu vi sẽ tăng mạnh, tương lai biệt viện trong cuộc chiến xếp hạng sẽ nhất định sẽ giành được thành tích tốt hơn.
Từ lợi ích lâu dài mà nói, đây là cũng vì biệt viện, cho nên Long Trần thi lễ, khiến Lăng Vân Tử và Đồ Phương đều có chút đỏ mặt.
- Long Trần, tuy không thể tranh thủ được danh ngạch cho ngươi, có điều ta có thể đáp ứng ngươi, tài nguyên trong biệt viện, tùy ý cho ngươi lĩnh.
Lăng Vân Tử bỗng nhiên cắn răng nói.
- Cái này...
Đồ Phương hoảng sợ, có chút do dự nói.
- Không sao, phân viện không bồi dưỡng thì chúng ta tự mình làm, về phần tất cả hậu quả, do ta gánh vác.
Lăng Vân Tử nói như chém đinh chặt sắt.
Đồ Phương biến sắc, có điều biết tính cách của Lăng Vân Tử, lời hắn đã nói ra, không ai có thể thay đổi.
- Như vậy thì đa tạ tiền bối.
Long Trần lại cảm tạ, hiện tại hắn quả thật cần sự ủng hộ của biệt viện.
Hắn không cần công pháp chiến kỹ, nhưng hắn cần dược liệu, hơn nữa là đại lượng dược liệu để ngưng tụ Ngọc Hành Tinh.
Long Trần bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, do dự mãi cuối cùng vẫn cắn răng một cái, lấy Trấn Hồn Ngọc của mình:
- Hai vị tiền bối có biết lai lịch của khối ngọc bội này này không?
Nhìn thấy ngọc bội trong tay Long Trần, Lăng Vân Tử và Đồ Phương biến sắc, trên mặt toàn là vẻ không dám tin.
Lăng Vân Tử và Đồ Phương đều không nhận Trấn Hồn Ngọc Long Trần đưa tới, mà là quan sát một lúc từ trong tay Long Trần.
- Đây Trấn Hồn Ngọc cửu văn trong truyền thuyết, vẫn là đầu tiên đầu nhìn thấy, Long Trần, ngươi từ đâu có được ngọc này?
Lăng Vân Tử hỏi.
- Thôi, hay là đừng nói, nói cho ta biết ngươi muốn hỏi gì?
Thấy Long Trần muốn trả lời, Lăng Vân Tử lại ngăn cản, hắn không muốn biết quá nhiều thứ, như vậy sẽ bất lợi cho hắn.
Long Trần vừa rồi còn đang do dự xem có nên nói ra lai lịch của ngọc bội này hay không, tuy biết hai người đều đáng tin, có điều chuyện này liên lụy quá lớn.
Thấy Lăng Vân Tử không hỏi, Long Trần cũng thở phào nhẹ nhõm nói:
- Cám ơn chưởng môn, đệ tử muốn biết lai lịch và công hiệu của Trấn Hồn Ngọc này.
Lăng Vân Tử gật đầu nói:
- Kỳ thật Trấn Hồn Ngọc là một loại khí cụ đặc thù, bởi vì có thể thừa nhận Linh hồn chi lực, công hiệu rất nhiều.
Dựa theo phẩm cấp để phân chia thì được chia làm năm giai đoạn, rất dễ phân biệt, cấp bậc của chúng chính là màu sắc của chúng, theo thứ tự là trắng, xanh lam, vàng, xanh lục, tím.
Nói xong phẩm cấp thì lại nói một chút về tính chất của nó, Trấn Hồn Ngọc chính là vật trời sinh trời nuôi, bản thân đã hấp thụ Thiên địa chi lực, nó có thể giống như người tu hành. Mỗi khi trưởng thành đến trình độ nhất định, sẽ sinh ra một văn lộ, văn lộ sinh ra càng nhiều, Linh hồn chi lực có thể thừa nhận lại càng nhiều.
Trấn Hồn Ngọc phẩm cấp càng cao, tính chất càng mạnh, cũng càng cường đại, có điều đại bộ phận Trấn Hồn Ngọc đều dùng để chế tác Truyện Tống Ngọc Phù.
Trấn Hồn Bạch Ngọc nhất văn bình thường, cự ly truyền tống là mười vạn dặm, mà Trấn Hồn Bạch Ngọc cửu văn thì là chín mươi vạn dặm.
Tuy nói Trấn Hồn Ngọc chia làm năm cấp bậc trắng, xanh lam, vàng, xanh lục, tím, có điều ta chỉ thấy bạch ngọc và lam ngọc, còn lại thì chỉ nghe nói mà thôi.
Cự ly truyền tống của Trấn Hồn Lam Ngọc là trăm vạn dặm, có điều lam ngọc vô cùng quý giá, biệt viện chúng ta không có, chỉ có phân viện mới có.
Nghe nói Trấn Hồn Ngọc màu vàng trừ truyền tống ra còn có công năng khác, cụ thể thì không rõ, về phần Trấn Hồn Tử Ngọc cửu văn đỉnh cấp này thì ha ha, không cần nói nữa.
Long Trần nghe mà không khỏi trợn mắt há hốc mồm, phân viện có một trăm lẻ tám biệt viện, là thế lực lớn truyền thừa mấy chục vạn năm, không ngờ cũng chỉ có lam ngọc.
Như vậy khối Trấn Hồn Ngọc cha mẹ lưu lại cho hắn này cũng quá dọa người rồi, cha mẹ rốt cuộc là lai lịch gì, không ngờ lưu lại một khối Trấn Hồn Tử Ngọc đỉnh cấp cho hắn làm tín vật.
Phát hiện này khiến Long Trần vừa hưng phấn lại vừa khổ sở, hưng phấn là có một tia manh mối, khổ sở là manh mối này quá dài, dài tới không thấy điểm cuối, không biết khi nào mới có thể cởi bỏ được câu đố thân thế.
- Chưa đứng ở đỉnh phong võ đạo thì đừng tìm hiểu thân thế của mình.
Trong đầu Long Trần vang lên lời nói vị cường giả khủng bố kia lưu lại, thì ra là thế.
Hiện giờ mình vẫn quá yếu, tin tức này khiến tâm tình của Long Trần hơi có chút trầm trọng, sau khi cáo biệt chưởng môn và Đồ Phương, Long Trần quay về Thiên Địa Hội.
Đồ Phương và Lăng Vân Tử nhìn bóng lưng của Long Trần, Lăng Vân Tử thở dài nói:
- Chẳng trách Long Trần tuổi còn nhỏ lại trưởng thành sớm như vậy, xem ra thứ mà hắn gánh trên lưng còn lớn hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.
Đồ Phương cũng thở dài:
- Đúng vậy, rất nhiều người đều chỉ nhìn thấy một mặt cường đại của hắn, lại không ai biết sau lưng hắn phải trả giá bao nhiêu cho sự cường đại này.
- Chưởng môn, ngài thật sự chuẩn bị toàn lực duy trì Long Trần à? Chẳng lẽ ngài không sợ thiên đạo nhân quả sao?
Lăng Vân Tử mỉm cười nói:
- Không sợ, không phải ta đã nói rồi à, có hậu quả gì thì một mình ta gánh chịu.
Lăng Vân Tử ta không có con cái, sư phụ cũng đã đi về cõi tiên, ta lại không có đồ đệ, thiên đạo phản phệ thì làm sao? Cùng lắm thì lấy đi cái mạng của ta, có gì ghê gớm đâu?
Ta có thể chính mắt chứng kiến một dị số quật khởi, bản thân điều này chính là một loại khí vận nghịch thiên, có lẽ Long Trần xuất hiện ở trước mặt ta, cũng là một loại an bài của ông trời.
Nếu không ai biết kết quả cuối cùng, việc gì cứ phải nơm nớp lo sợ như vậy, dứt khoát nhắm mắt lại mà làm đi!
Đồ Phương cười khổ nói:
- Dẫu sao thì ta cũng không nói lại ngài.
Lăng Vân Tử nói:
- Thiên đạo khó dò, cảnh giới càng cao, lại càng khó nhìn hiểu thiên đạo, so với đi nghiền ngẫm thiên đạo, chẳng thà muốn làm gì thì làm cái đó.