- Lần này ngươi kích sát trưởng lão tà đạo kia, với tu vi và chiến lực của ngươi, chúng ta nên giúp ngươi xin phúc lợi đệ tử cấp chí tôn.
- Đệ tử cấp chí tôn?
Long Trần không khỏi ngẩn ra.
- Đúng vậy, chính là đệ tử cấp chí tôn, bình thường điều kiện tiên quyết của nhân vật đệ tử cấp chí tôn chính là Diễn Đạo Giả.
Đồ Phương giải thích.
- Nhưng đệ tử không phải Diễn Đạo Giả.
Long Trần cười khổ nói.
Hắn ngay cả linh căn cũng không có lấy gì ra mà diễn đạo, nhắc tới cái này Long Trần lại thương tâm, càng mắng chửi tên gia hỏa trộm đi linh căn của mình cả nửa ngày.
Đồ Phương nói:
- Ngươi không phải Diễn Đạo Giả, nhưng chiến lực của ngươi không hề kém hơn bất kỳ Diễn Đạo Giả nào.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại nghĩ: Diễn Đạo Giả thì tính là gì, nếu ngươi không chết, những Diễn Đạo Giả đó ngay cả xách giày cho ngươi cũng không xứng.
- Huống chi ngươi từng kích sát Diễn Đạo Giả, còn trảm sát một vị trưởng lão tà đạo Đoán Cốt cảnh bát tế, cuối cùng còn chặt bỏ chân của một đệ tử cấp chí tôn, điều này đủ để chứng minh thực lực của ngươi.
- Doãn lừa, à không Doãn La đó là một vị đệ tử cấp chí tôn à?
Long Trần không khỏi cả kinh.
- Đúng vậy, khi Doãn La vừa sinh ra đã được đạo văn gia trì, lúc năm tuổi đạo văn phủ kín toàn thân, dẫn phát thiên địa dị tượng, mới được bồi dưỡng thành đệ tử cấp chí tôn.
Đồ Phương thở dài nói.
Danh khí của Doãn La rất lớn, khi lần đại chiến này bùng nổ, để ứng đối với Doãn La, bọn họ từng cầu viện phân viện, hy vọng phân viện có thể chi viện đệ tử cấp chí tôn để đối chiến Doãn La.
Dù sao Huyền Thiên Biệt Viện của Lăng Vân Tử cũng là biệt viện thứ một trăm lẻ tám, chính là biệt viện đứng bét, thực lực không thể nào so sánh với biệt viện khác.
Mà những biệt viện xếp hạng cao đều có thiên tài cấp chí tôn tồn tại, nhưng người ta căn bản lại không muốn xuất chiến.
Dù sao phân viện cũng phải cân nhắc đến nếu không có một đệ tử cấp chí tôn trợ chiến, sẽ khiến biệt viện số một trăm lẻ tám tổn thất thảm trọng, thế là trực tiếp lệnh cho một đệ tử cấp chí tôn của Đệ Nhất Biệt Viện tới đây trợ giúp.
Vốn Đệ Nhất Biệt Viện là tồn tại thực lực mạnh nhất trong tất cả biệt viện, có ba vị thiên tài cấp chí tôn, cho một người tới giúp một chút mà thôi.
Chờ khi hắn tới nơi, toàn bộ chiến đấu đã kết thúc, điều này khiến Lăng Vân Tử giận dữ, trực tiếp bẩm báo chuyện của tên đệ tử đó tới cao tầng của phân viện.
Nhưng Đệ Nhất Biệt Viện người ta có quan hệ bối cảnh cực kỳ thâm hậu ở cao tầng phân viện, không ngờ liền áp chế chuyện này.
Điều này khiến Lăng Vân Tử và Đồ Phương tức giận không thôi, thật sự là khinh người quá đáng, điều này liên quan đến tính mạng của vô số đệ tử, không ngờ lại sống chết mặc bây như vậy.
Lần đại chiến này, may mà có ông trời phù hộ, Mặc Niệm đột nhiên xuất hiện, Sở Dao biểu hiện ra chiến lực kinh người, còn có sự cường đại của A Man, sự liều chết tuyệt sát của đám người Đường Uyển Nhi, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Long Trần, đánh thắng trận chiến chênh lệch thực lực này.
Nếu chỉ là áp chế chuyện này thì cũng thôi, dù sao người ta căn cơ dày, chúng ta là tồn tại đếm ngược từ dưới lên, không thể trêu vào người ta, thôi thì nhịn cho xong.
Nhưng khi Đồ Phương cầm theo đầu của rất nhiều đệ tử tà đạo tới phân viện đổi tài nguyên, còn trình báo lên chuyện Long Trần lực chiến trưởng lão Đoán Cốt cảnh bát tế, hy vọng xin cho Long Trần một thân phận đệ tử cấp chí tôn.
Phải biết rằng đệ tử cấp chí tôn đều là tồn tại vô địch trong cùng cấp, cho dù là phân viện cũng cực kỳ coi trọng, sẽ nhận được tài nguyên bồi dưỡng rất dày.
Nhưng Đồ Phương vừa trình lên, đã bị một vị trưởng lão của phân viện bác bỏ, lý do là: Giả dối bịa đặt.
Lúc ấy Đồ Phương tức quá, trực tiếp ngồi truyền tống trận chạy về biệt viện, từ chỗ Lăng Vân Tử lấy được Lưu Ảnh Ngọc, đó là chứng cớ ghi chép toàn bộ quá trình chiến đấu.
Khi Đồ Phương lại chạy đến phân viện, trình Lưu Ảnh Ngọc, vị trưởng lão xác minh kia không nói gì.
Bảo Đồ Phương chờ một chút, chuyện này có chút đặc thù, cần trình báo lên, xin cao tầng định đoạt.
Lúc ấy Đồ Phương cũng thấy lạ lắm, bình thường chính là rất nhanh liền có thể được phê xuống mới đúng.
Có điều cảm thấy chuyện này quả thật có chút đặc thù, dù sao Long Trần chỉ là một đệ tử Ngưng Huyết đỉnh phong, cũng không phải Diễn Đạo Giả, người khác cảm thấy bất khả tư nghị, thương lượng một chút cũng không có gì đáng trách.
Nhưng Đồ Phương đợi tới ngày hôm sau, vị trưởng lão đó truyền tin xuống, nói rất xin lỗi, lần này danh ngạch thiên tài cấp chí tôn đã hết rồi, không còn nhiều tài nguyên để phát,cho nên chỉ có thể nói xin lỗi.
Lúc ấy Đồ Phương cảm thấy tức đến nổ phổi, đây rõ ràng là cố ý làm khó dễ mà, phân viện truyền thừa mấy chục vạn năm, lại đi thiếu tài nguyên cho một thiên tài à?
Nhưng Đồ Phương cũng đành bất lực, bản thân lại không tiếp xúc được với cao tầng, chỉ có thể nghẹn một bụng tức, nhận tài nguyên rồi quay về biệt viện.
Có điều ngay khi hắn sắp rời khỏi biệt viện, liền nghe được một tin tức, Đệ Nhất Biệt Viện lại vừa sinh ra một vị thiên tài cấp chí tôn.
Điều này khiến Đồ Phương trợn tròn mắt, không phải nói hết danh ngạch rồi à? Chẳng lẽ thiên tài cấp chí tôn này là nồi của nhà ngươi?
Có điều lần này Đồ Phương cũng học được tâm nhãn, không trực tiếp đi tìm vị trưởng lão đó, mà là âm thầm hỏi thăm một chút, thì ra vị trưởng lão phụ trách xét duyệt thiên tài cấp chí tôn có quan hệ vô cùng chặt chẽ với chưởng môn của Đệ Nhất Biệt Viện.
Lúc này Đồ Phương mới bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách xét duyệt của Long Trần không được thông qua, bởi vì bọn họ vừa vì chuyện đệ tử cấp chí tôn của Đệ Nhất Biệt Viện mà tố cáo lên, khiến Đệ Nhất Biệt Viện tức giận.
Sau khi nghĩ thông suốt những cái này, Đồ Phương biết lần này triệt để không có hy vọng rồi, cứ như vậy mặt xám mày tro trở lại.
Sau khi nghe Đồ Phương kể xong, trên mặt Long Trần hiện lên một nụ cười, đứng dậy, cúi người hành lễ với Lăng Vân Tử và Đồ Phương.