Bên hông Thiên Mộc Sơn của Huyền Thiên Biệt Viện, nơi này cách mặt đất khoảng nghìn trượng có một tòa động phủ, có thể nhìn xuống cảnh sắc của toàn bộ biệt viện.
Động phủ này là kiến trúc tối cao của Huyền Thiên Biệt Viện, đây chính là động phủ của Lăng Vân Tử, chưởng môn nhân của Huyền Thiên Biệt Viện.
Trong động phủ, Long Trần vừa hay đang quan sát hoàn cảnh chung quanh, nằm ngoài dự kiến của Long Trần là, động phủ của chưởng môn nhân Huyền Thiên Biệt Viện không ngờ vô cùng đơn sơ, hoàn toàn khác với suy đoán của mình.
Trên vách tường không có bất kỳ trang trí gì, toàn bộ huyệt động khi mở ra là bộ dạng gì thì vẫn là bộ dạng đó, không khác lắm với huyệt động dã thú sống mà Long Trần từng thấy ở nơi dã ngoại.
Có điều Long Trần cũng không dám nói ra những lời trong lòng mình, bởi vì trước mặt hắn, Lăng Vân Tử và Đồ Phương đang nhìn hắn.
Trong động phủ, chỉ có một tấm bồ đoàn cực lớn, trên bồ đoàn là một chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt một ấm trà và mấy cái chén.
- Ngồi đi.
Lăng Vân Tử thấy Long Trần tiến vào, mỉm cười nói.
- Hai vị tiền bối ở đây, đệ tử nào dám ngồi.
Có điều Long Trần ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng người vẫn đặt mông ngồi xuống.
- Ha ha, Long Trần, ngươi đúng là ranh mãnh, ngươi không có lúc nào câu thúc à?
Lăng Vân Tử không khỏi cười nói.
Giống như Long Trần trời sinh chính là một người đĩnh đạc, không sợ trời không sợ đất, những loại vẻ mặt như sợ hãi, bối rối, kinh hãi trên cơ bản đều không nhìn thấy ở trên mặt hắn.
Cho dù là lúc trước khi Long Trần đối mặt với bàn tay khủng bố của chí cường giả tà đạo, cũng không hề lộ ra vẻ tuyệt vọng, Lăng Vân Tử càng tán thưởng điểm này của Long Trần hơn.
Chỉ cần mình không chết, sẽ luôn tràn ngập lòng tin đối với bản thân, loại chuyện này trên cơ bản chỉ có hai loại người có thể làm được, một loại là người điên, một loại là kẻ ngốc.
Nhưng Long Trần ít nhất thì bề ngoài vẫn là một người bình thường, có điều nói hắn là người bình thường thì lại không bình thường lắm.
Bởi vì người bình thường nhìn thấy Lăng Vân Tử, cho dù là những cường giả cấp trưởng lão cũng phải nơm nớp lo sợ, sợ nói sai gì, áp lực vô cùng lớn, nhưng Long Trần lại căn bản không có loại giác ngộ này.
- Khà khà, ưu điểm lớn nhất của ta chính là tố chất tâm lý tốt, cho nên không có gì mà không buông được.
Long Trần cười khà khà, cũng không khách khí, trực tiếp cầm ấm trà trên bàn lên rót hai chén trà rồi cung kính đưa cho hai người:
- Hai vị tiền bối, mời dùng trà, cảm tạ sự chiếu cố của hai vị đối với Long Trần.
Lăng Vân Tử và Đồ Phương cười ha ha, vươn tay ra nhận trà Long Trần đưa tới, trong lòng không khỏi khen thầm.
Tuy Long Trần tính tình khẳng khái dũng cảm, không câu nệ tiểu tiết, nhưng trên thực tế lại vô cùng thận trọng, quan sát tỉ mỉ.
Nếu không trên chính tà đại chiến, cũng sẽ không nắm giữ tiết tấu chiến đấu tốt như vậy, đệ tử tà đạo rõ ràng là cường đại hơn đệ tử chính đạo mấy lần, nhưng vẫn bị Long Trần tóm mũi mà đánh, kết quả hoàn thành một hồi nghịch tập gần như là hoàn mỹ.
Mà vừa rồi thủ pháp bưng trà của Long Trần cũng vô cùng có chú ý, tay phải cầm chén, ngón trỏ hơi cong lại, không chạm tới thân chén, đây là lễ tiết kính trà cho trưởng bối tiêu chuẩn.
Mà tay trái của Long Trần nhìn thì vô cùng tùy ý nhẹ nhàng đỡ đáy chén, có điều trên thực tế chỉ có ngón giữa và ngón vô danh là chạm vào đáy chén, đây là lễ tiết đặc hữu của võ giả, đó là một loại phương thức kính trà đối với người mà mình sùng bái.
Loại phương thức kính trà này bình thường lưu truyền trong thế tục, rất ít người tu hành chân chính biết, có điều Lăng Vân Tử và Đồ Phương lại nhận ra.
- Hài tử, ngươi, nói như vậy khiến chúng ta rất xấu hổ, chúng ta đều là dựa theo quy củ của biệt viện mà làm việc, không mở cho ngươi bất kỳ thuận tiện gì.
Đồ Phương lắc đầu nói.
Kính trà cho hai người xong, Long Trần lại rót đầy nước trà, đồng thời tự rót cho mình một chén, cười nói:
- Tuy tiếp xúc với hai vị tiền bối không nhiều lắm, có điều Long Trần có thể cảm nhận được tình cảm yêu quý của hai vị đối với Long Trần, thế là đủ rồi.
Long Trần nói.
Tuy hai người đều là tồn tại cao cao tại thượng, Lăng Vân Tử lại là chưởng môn một phái, nhưng Long Trần cảm thấy bọn họ không hề ra vẻ phách lối gì, khiến người ta tâm sinh hảo cảm.
Quan trọng nhất là, tuy hai người luôn mồm nói là dựa theo quy củ mà làm việc, nhưng Long Trần thông qua một số chi tiết, vẫn có thể cảm nhận được sự chiếu cố của hai người đối với mình.
Lăng Vân Tử cười ha ha:
- Tiểu tử thú vị, có tính cách, chẳng trách nhiều đệ tử lại quyết một lòng vì ngươi như vậy, có điều ngươi nói như vậy vẫn khiến ta có chút ngượng ngùng.
- Sao vậy?
Long Trần thấy Lăng Vân Tử nói tới về sau thì thở dài một tiếng, thế là không khỏi sửng sốt.
- Đồ Phương, ngươi nói đi!
Lăng Vân Tử nhẹ nhàng cầm chén trà lên nhấp một ngụm, tuy sắc mặt của Lăng Vân Tử vô cùng bình tĩnh, có điều Long Trần vẫn nhạy bén phát hiện, gân xanh trên mu bàn tay của Lăng Vân Tử hơi nổi lên một chút, sau đó mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Nếu là người bình thường có biểu hiện này, Long Trần sẽ không để ý, nhưng Lăng Vân Tử chính là cường giả Tiên Thiên cảnh, thân thể đã phù hợp với thiên địa năng lượng, có thể nắm giữ mỗi một sợi lông, thậm chí là mỗi một tế bào của thân thể đến cực hạn, tuyệt đối không nên xuất hiện loại tình huống này.
Như vậy nếu loại tình huống này xuất hiện, chứng tỏ lúc này tinh thần của Lăng Vân Tử đang ở trong một loại trạng thái đặc thù nào đó, mà loại trạng thái này rất có khả năng là phẫn nộ.
Một kiếm chém đứt tay của chí cường giả tà đạo, một kiếm chém vỡ cửa không gian, đó là loại thong dong bình tĩnh cỡ nào.
Nhưng một cường giả tuyệt thế như vậy không ngờ lại biết phẫn nộ, khiến Long Trần có chút không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Đồ Phương gật đầu nói với Long Trần: