Trong mắt đẹp của Sở Dao bỗng nhiên hiện lên một nét cười:
- Ngươi không phải muốn biết, vì sao ta và Uyển Nhi tỷ tỷ lại gọi đối phương là tỷ tỷ à?
- Đúng rồi.
Long Trần nói.
- Hì hì, kỳ thật chúng ta rất có duyên phận, bởi vì chúng ta là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi là, chúng ta đều sinh vào canh ba giờ tý.
Cho nên chúng ta cũng không biết rốt cuộc ai lớn ai nhỏ, dứt khoát liền đều gọi đối phương là tỷ tỷ, thế nào, không ngờ phải không?
Sở Dao kéo tay Đường Uyển Nhi, chớp chớp mắt nói với Long Trần.
Long Trần không khỏi há to miệng, thế giới này không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm thì cũng thôi, không ngờ còn là cùng giờ cùng khắc, thế này quá khoa trương rồi.
Nhìn biểu cảm kinh hãi của Long Trần, Sở Dao và Đường Uyển Nhi nhìn nhau cười, tuy hai người đều quen Long Trần rất lâu rồi, nhưng biểu cảm khiếp sợ thực sự của Long Trần dường như là thấy lần đầu.
Cho nên trong lòng nhị nữ vô cùng tự hào, cười cười nhìn Long Trần, trong mắt đẹp toàn là vẻ đắc ý.
- Được rồi, ta thừa nhận ta bị dọa sợ rồi.
Long Trần không khỏi lắc đầu thở dài, thế giới này quá điên cuồng.
- Hì hì, cho nên khi ta không có mặt, Uyển Nhi tỷ tỷ sẽ thay ta chiếu cố ngươi, không cho ngươi bắt nạt Uyển Nhi tỷ tỷ đâu đấy.
Sở Dao ý vị thâm trường nói.
- Nàng ta chiếu cố ta? Vậy không biết ta có còn mạng mà tiến vào Cửu Lê Bí Cảnh hay không nữa?
Long Trần có chút lo lắng nhìn Đường Uyển Nhi nói.
- Long Trần, ngươi không tín nhiệm người ta như vậy à, kỳ thật người ta cũng có một mặt cẩn thận mà.
Đường Uyển Nhi có chút thút thít muốn khóc.
- Long Trần, không được bắt nạt Uyển Nhi tỷ tỷ, mau xin lỗi Uyển Nhi tỷ tỷ đi.
Sở Dao oán trách.
- Được rồi, ta sai rồi, Uyển Nhi cô nương hiền lương thục đức, dịu dàng đáng yêu, ta không nên tỏ vẻ hoài nghi đối với nhân phẩm của Uyển Nhi tiểu thư!
Da mặt của Long Trần dày đến cảnh giới nhất định, những lời này há miệng là nói được ngay.
Lúc này Đường Uyển Nhi mới chuyển khóc thành cười, nhìn môi đỏ tuyệt sắc, mắt đẹp lo lanh, mặt ngọc yêu kiều trước mắt, khiến Long Trần không khỏi tim đập thình thịch.
Một người dịu dàng đáng yêu, một người giả vờ dịu dàng đáng yêu, lại đều có thể khiến người ta say đắm như vậy, nếu cùng cưới được hai mỹ nữ như vậy, đời này thật sự sống rất đáng giá.
Có điều lời nói của Sở Dao lại không rõ ràng, cũng không biết tình huống của hai người bọn họ rốt cuộc là thế nào, muốn triệt để hiểu rõ tâm của một nữ nhân, đó quả thực là còn khó hơn thành thần.
Cho nên Long Trần vẫn phải duy trì loại cảm giác mông mông lung lung, cái hiểu cái không đó, nếu không vạn nhất tỏ tình sai thì xấu hổ lắm.
Nếu chỉ là xấu hổ thì cũng thôi, vạn nhất đồng thời làm tổn thương hai người, vậy thì xong rồi, cho nên vẫn phải làm nhiều chuyện tốt vào.
Người đẹp như hoa, nhìn Sở Dao và Đường Uyển Nhi, Long Trần bất tri bất giác nhớ tới một khuôn mặt, tóc dài tung bay, da trắng như tuyết, giống như tiên tử hạ phàm, cũng không biết nàng ta hiện tại thế nào rồi.
- Long Trần, ngươi đang nhớ tới Mộng Kỳ tỷ tỷ à?
Sở Dao nói khẽ.
Long Trần ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi vẫn gật đầu, hắn không giỏi nói dối, mặc dù có chút vô sỉ, có điều hắn phải thừa nhận, không biết vì sao, Mộng Kỳ luôn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn.
Theo lý thuyết, thời gian Mộng Kỳ ở cùng hắn là ngắn nhất, nhưng vẫn lưu lại cho hắn ấn tượng rất sâu, trước kia Long Trần cho rằng, mình chỉ là thấy người ta xinh đẹp, đó là một loại sùng bái khác phái.
Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, hắn cảm thấy mình giống như từ mấy đời trước đã quen biết Mộng Kỳ.
Tuy suy nghĩ này có chút vớ vẩn, nhưng Long Trần thật sự có loại cảm giác này, đó là một loại cảm giác thân thiết đến từ sâu trong linh hồn.
- Mộng Kỳ là ai?
Đường Uyển Nhi nghi hoặc nói
Sở Dao mỉm cười nói:
- Mọi người đều ăn no rồi, chúng ta đi thôi, vừa đi vừa nói.
Nói xong liền kéo Đường Uyển Nhi tiến về phía trước, lúc này A Man cũng ăn no rồi, một con ma thú cấp một, tuy không thể lấy đầy bụng hắn, có điều đã giúp hắn có năng lượng để đi đường, không cần phải không ngừng ăn nữa.
Một ngày sau, đoàn người đi tới cuối Thiên Mộc Sơn, Thiên Mộc Sơn giống như một thanh trường đao cắm xuống đất, Huyền Thiên Biệt Viện và Thiên Mộc Cung vừa hay ở hai bên Thiên Mộc Sơn.
Nếu dựa theo cự ly thẳng tắp, hai bên chỉ cách nhau vạn dặm, nhưng Thiên Mộc Sơn cao ngất trong mây, căn bản không thể vượt qua.
Cho nên cự ly thực tế giữa hai môn phái chính là mấy chục vạn dặm, điều này khiến hai người vô cùng bất đắc dĩ.
Sở Dao nhẹ nhàng sửa sang lại góc áo cho Long Trần, mắt đẹp có chút đỏ lên, tuy biết chỉ chẳng qua là một lần ly biệt ngắn ngủi, nhưng vẫn không nhịn được mà nước mắt tràn mi.
Long Trần ôm chặt lấy người Sở Dao, để mặc Sở Dao nghẹn ngào trong lòng, đây là điều duy nhất hiện tại hắn có thể làm được.
Không biết qua bao lâu, Sở Dao mới buông Long Trần ra, lại ôm Đường Uyển Nhi một cái, lúc này Đường Uyển Nhi cũng hai mắt rưng rưng, ôm chặt Sở Dao không buông.
Sở Dao là bằng hữu đầu tiên nàng ta thật lòng kết giao, tuy hai người chỉ tiếp xúc thời gian ngắn, nhưng hai người lại không có chuyện gì không nói với nhau, đã sớm thành tỷ muội.
- Bảo trọng.
Cuối cùng Sở Dao vẫn nói lời từ biệt rời đi, có điều vẻ quyến luyến trước khi đi vẫn khiến tim Long Trần đau như dao cắt.
Nhìn bóng lưng của Sở Dao, Long Trần thề mình nhất định phải trở nên cường đại, để không bao giờ phải chịu đựng loại thống khổ của chia lìa này nữa.
- Sở Dao tỷ tỷ đi rồi, có điều không sao, ta sẽ chiếu cố ngươi, yên tâm đi.
Thấy Long Trần có chút rầu rĩ không vui, Đường Uyển Nhi lên tiếng an ủi.
- Ngươi chiếu cố ta, nói thật, ta thật sự có chút lo lắng.
Long Trần thở dài nói.
- Hỗn đản ngươi đang tìm chết à.
Long Trần vừa mới dứt lời, Đường Uyển Nhi đã túm cổ áo Long Trần, giống như một con báo cái nhanh nhẹn, vật Long Trần ngã xuống đất.
- Long Trần, ngươi biết không, tỷ tỷ ta nhịn ngươi lâu rồi, tên hỗn đản ngươi, ra ngoài một lần là muốn làm phản à.
Hiện tại cánh cứng rồi, không để hội trưởng ta đây vào mắt sao, nếu không phải nể mặt Dao nhi tỷ tỷ, ta sớm đã động thủ thu thập ngươi rồi.
A Man và Tiểu Tuyết ở bên cạnh đờ đẫn nhìn hai người, Đường Uyển Nhi trên đường đi đều dịu dàng đáng yêu, hiện giờ lập tức biến thành cọp mẹ, khiến bọn họ có chút ngẩn người, đặc biệt là A Man cảm giác rất mạc danh kỳ diệu.
- Quả nhiên sự ôn nhu của nàng ta đều là giả vờ.