- Khà khà, đừng đoán lung tung.
Long Trần không muốn tiếp tục đề tài này, hắn cảm thấy Đường Uyển Nhi có thể thật sự đã cảm thấy được gì đó, hắn không thể không bội phục, trực giác của nữ nhân quá đáng sợ.
Long Trần nói với Đường Uyển Nhi:
- Sau khi trở thành Diễn Đạo Giả, có cảm giác đặc thù gì không? Vừa rồi thấy một kích đó của ngươi có chút khang khác với công kích lúc trước!
Nói tới Diễn Đạo Giả, Đường Uyển Nhi liền lộ ra vẻ hưng phấn, nàng ta nói với Long Trần, sau khi mình hấp thu đạo văn, giống như được một loại lực lượng thần bí gia trì.
Phong nhận của nàng ta đã xảy ra biến dị, sự nắm giữ đối với Phong chi lực đạt tới một loại cực hạn, phù văn của Phong chi lực càng rõ ràng hơn trước kia, uy lực cũng cường đại hơn gấp mười lần.
Thì ra đạo văn của Diễn Đạo Giả trong truyền thuyết chính là Tiên Thiên Đạo Văn, hư vô mờ mịt, biến ảo khó đoán, đó là vật thần kỳ ứng vận mà sinh.
Nhưng loại Tiên Thiên Đạo Văn này không phải nhất thành bất biến, theo sự trưởng thành của nhân vật, nếu khí vận của bản thân hắn mất hết, Tiên Thiên Đạo Văn cũng sẽ rời khỏi hắn, đi tìm chủ khác, hoặc là trực tiếp tiêu tán.
Cho nên khi Diễn Đạo Giả bị kích sát, Tiên Thiên Đạo Văn của hắn sẽ thoát ly thân thể, tự động trốn đi.
Lúc này người khác có thể cường hành cướp lấy, có điều có thể thành công cướp được hay không thì phải xem năng lực cá nhân, cho dù cướp được thành công, có thể khiến Tiên Thiên Đạo Văn lưu lại hay không cũng phải xem khí vận của người đó.
Sau một hồi đại chiến, ba người cướp lấy đạo văn, chỉ có Đường Uyển Nhi thành công, đó cũng là chuyện cực kỳ may mắn.
Bởi vì trong truyền thuyết, cướp đoạt đạo văn của Diễn Đạo Giả, xác suất thành công không tới một phần mười, nhưng một khi thành công, có thiên đạo khí vận trên người, tương lai quả thực là thành tựu vô hạn.
Cho nên Đường Uyển Nhi vừa hưng phấn lại vừa cảm kích, ôn nhu kéo tay Long Trần, cảm động nói:
- Long Trần, cám ơn ngươi, bản thân ngươi không phải là Diễn Đạo Giả, lại tặng cơ hội này này cho ta.
Nhắc tới việc này, Long Trần liền cảm thấy đầy một bụng ủy khuất, lúc ấy Đồ Phương trưởng lão bảo hắn cướp lấy đạo văn, hắn liền cảm thấy thứ này tám chín phần mười là vô duyên với mình.
Quả nhiên về sau lại nghe Sở Dao nói, đạo văn này là gia trì trên linh căn của đan điền, nếu so sánh linh căn với đại thụ, vậy thuộc tính linh khí giống như quả trên cây.
Như vậy Tiên Thiên Đạo Văn trừ gia trì khí vận ra, còn có khả năng khiến thuộc tính biến dị, có thể tăng cường năng lực thuộc tính mấy lần, thậm chí là mấy chục lần.
Giống như tuy Sở Dao là Mộc tu, Mộc tu giả bình thường không phải cường giả chiến đấu, bọn họ là cường giả phụ trợ, năng lực lớn nhất là chữa thương cho người ta.
Nhưng Sở Dao là Diễn Đạo Giả, Mộc chi lực của nàng ta không ngờ sau khi biến dị thì lại có một tia thuộc tính kim.
Phải biết rằng kim mộc tương khắc, căn bản không có khả năng lớn dung hợp với nhau, nhưng năng lực của Diễn Đạo Giả chính là ra bài không theo lẽ thường như vậy, cho nên chiến lực của Diễn Đạo Giả mới khiến người ta sợ hãi.
Cho nên sau khi Đường Uyển Nhi đoạt được Tiên Thiên Đạo Văn, Phong chi lực hiện giờ của nàng ta vẫn bị vây trong trạng thái biến dị, chưa hoàn toàn định hình.
Nhưng cho dù là như vậy, vừa rồi Đường Uyển Nhi chỉ thuận tay bắn ra một đạo phong nhận, uy lực đó cơ hồ có thể so với một kích toàn lực của nàng ta lúc trước, cho nên Đường Uyển Nhi càng cảm kích Long Trần hơn.
Lúc trước Long Trần trực tiếp ném Diễn Đạo Giả đó cho Đường Uyển Nhi, Đường Uyển Nhi không biết Diễn Đạo Giả là gì, nhưng Long Trần bảo nàng ta làm, nàng ta chỉ có thể làm theo.
Sau khi hấp thu Tiên Thiên Đạo Văn, nàng ta mới hiểu được, Long Trần đã hy sinh lớn thế nào, tặng cơ duyên lớn như vậy cho nàng ta.
Cũng chính bởi vậy, Sở Dao phát hiện ra sự khác thường của Long Trần đối với Đường Uyển Nhi, cho nên chủ động kết giao với nàng ta. Còn Long Trần thì cũng coi như là mất mát nhưng lại có không ít lợi ích.
Đan điền của hắn rỗng tuếch, nào có linh căn gì để đạo văn bám vào, quả thực ném cho Đường Uyển Nhi mới là chính xác.
Tay vẫn bị Đường Uyển Nhi nắm lấy, cảm giác tay của Đường Uyển Nhi non mềm như sữa, Long Trần sao có thể nhịn được?
Nhẹ nhàng vuốt ve tay ngọc mềm mại của Đường Uyển Nhi, vẻ mặt say mê nói:
- Nếu dùng một Diễn Đạo Giả có thể đổi lấy sự ái mộ của một mỹ nữ, cái này đúng là có lời, xem ra sau này ta phải nỗ lực hơn.
Đường Uyển Nhi vốn bị Long Trần vuốt ve tay ngọc, xấu hổ tới mặt đỏ bừng, nhưng lại không đành lòng rụt tay về.
Nhưng nghe Long Trần nói xong, vẻ ôn nhu trên mặt lại không thấy đâu, nhìn Long Trần đang lộ ra vẻ say mê, nói:
- Có phải chuẩn bị giết thêm mấy Diễn Đạo Giả để đổi lấy sự ái mộ của mấy mỹ nữ không?
- Đúng, đúng... ái.
Long Trần đang vuốt ve tay ngọc, xúc cảm trơn mềm đó khiến người ta say mê, căn bản không chú ý tới biến hóa ngữ khí của Đường Uyển Nhi, thuận miệng trả lời, vừa trả lời xong liền cảm thấy thịt ở hông đao nhói.
Đồng thời Long Trần phát hiện, mình không thể động đậy, quanh người bị cột gỗ vây chặt, tay của Đường Uyển Nhi thì đang nhéo mạnh hông mình.
- Ê ê, đang nói chuyện yên lành sao lại tự dưng trở mặt.
Long Trần không khỏi cả kinh kêu lên.
Lúc này tay Sở Dao vẫn bấm ấn quyết, trên mặt hiện lên vẻ nghịch ngợm, cứ như vậy cười dài nhìn Long Trần, cũng không nói gì.
Đường Uyển Nhi cả giận nói:
- Biết ngươi là cây củ cải hoa tâm mà, ngươi hoa tâm như vậy làm sao xứng với mối tình thắm thiết của Dao nhi đối với ngươi.
- Ê ê ê, vừa rồi ta chỉ là thuận miệng nói lung tung, không phải thật đâu, hơn nữa, rõ ràng là ngươi câu dẫn ta, khiến ta thần hồn điên đảo, đây rõ ràng là cạm bẫy ngươi bày ra.
Long Trần biện giải, hiện tại cả người hắn bị cột gỗ trói, không thể động đậy.
- Câu dẫn cái gì, khó nghe chết đi được, Long Trần, ngươi thật xấu xa!
Mặt Đường Uyển Nhi nóng lên, xì một tiếng, giận dữ nói.