Hắn có thể cảm thấy, Long Trần từ trong xương tủy, có một loại khí tức bạo ngược khủng bố, đó là một loại dục vọng muốn hủy diệt toàn bộ thế giới, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nếu Long Trần để mặc loại dục vọng này cắn nuốt lý trí của mình, chỉ sợ tương lai Long Trần sẽ đọa nhập ma đạo, biến thành một Ma Vương đáng sợ.
Cho nên người càng cường đại càng dễ bị lạc mất bản tâm, bởi vì sự tự tin của bọn họ đều tới từ lực lượng của mình, không tin bất kỳ ai bên cạnh.
Cường giả tà đạo ai ai cũng đều như vậy, bọn họ trừ bản thân ra thì không tin bất kỳ ai, bọn họ tôn sùng lực lượng, tôn sùng giết chóc, cho rằng lực lượng chính là tất cả.
Cho nên Long Thiên Khiếu lo lắng có một ngày Long Trần sẽ nước lên một con đường như vậy, bởi vì Long Trần quá cường đại, rất dễ đánh mất bản thân.
- Cha, yên tâm đi, ta biết, một người có cường đại tới mấy, sau lưng mà không có ai thủ hộ thì sớm muộn gì cũng chỉ có đường chết, ta sẽ giao lưng của ta cho người mà mà tin tưởng.
Long Trần gật đầu nói.
- Ha ha ha ha, tốt! Không hổ là con trai của Long Thiên Khiếu ta, ngươi là niềm kiêu ngạo của cả đời ta!
Long Thiên Khiếu cười to như sấm, vỗ vai Long Trần, nói.
- Kỳ thật ngài luôn là thần tượng mà ta sùng bái!
Long Trần nhìn phụ thân, nói một cách chân thành.
Long Trần sùng bái Long Thiên Khiếu, không phải bởi vì chiến lực của hắn, mà là loại khí khái anh hùng phát ra từ trong xương tủy của hắn.
Ngạo thị thiên hạ, sinh tử đàm tiếu nhân gian, trọng tình trọng nghĩa, can đảm mạnh mẽ, trong mắt Long Trần, nhân vật như vậy mới là anh hùng chân chính.
So sánh với những cường giả tu vi cao tuyệt, nhưng trong bụng toàn là mánh khóe xấu xa, ở trong mắt Long Trần chỉ là những đống cứt chó.
Cho dù tu vi có cao tới đâu, cũng không thể trở thành anh hùng, nhiều nhất chỉ là từ một đống cứt nhỏ biến thành một đống cứt to mà thôi, lượng thay đổi nhưng chất không đổi.
- Ha ha ha, đi nào, chắc xong đồ ăn rồi, hai cha con ta uống một chút!
Long Thiên Khiếu kéo Long Trần, chạy tới nhà ăn.
Không thể không nói, hiện giờ Long Thiên Khiếu là trụ cột của toàn bộ đế quốc, mệnh lệnh của hắn cũng chẳng khác gì mệnh lệnh hoàng đế.
Mấy trăm ngự trù trong hoàng cung toàn bộ được hoàng đế phái tới, Long gia liều mạng đẩy nhanh tốc độ, chế tác các loại mỹ thực.
Chờ khi Long Trần và Long Thiên Khiếu tới, hơn hai trăm ngự trù ở phía trước đã xếp thành hàng dài.
Phía trước có một cái bàn, A Man một mình ngồi ở đó, những đầu bếp đó xếp hàng đưa từng khay thịt cho A Man.
A Man há to miệng, một khay thịt cứ vậy trực tiếp bị ném vào trong miệng, vươn tay ra lấy một cái khay khác, giống như sao băng đuổi trăng.
Những đầu bếp đó vô cùng khiếp sợ, có điều sau khi khay trong tay đã rỗng, vội vàng chạy đi lấy thịt mới, cứ tiếp tục xếp hàng, tất cả rất ngăn nắp chật tự.
- Thúc. . . Long ca, các ngươi. . . Tới rồi à.
Nhìn thấy Long Thiên Khiếu và Long Trần tiến vào, miệng A Man đang điên cuồng nhai, chào hỏi mơ hồ không rõ.
- Được rồi, cứ từ từ mà ăn, đồ còn nhiều mà.
Long Trần cười nói.
Hắn biết đặc thù thân thể của A Man, những thịt bò thịt lợn bình thường này không thể cung cấp cho hắn quá nhiều năng lượng, chỉ có thể tạm thời giảm bớt cảm giác đói khát của hắn.
Có điều cũng may chỉ cần A Man không khó chịu là được, muốn triệt để bổ sung năng lượng, trở lại biệt viện, đi săn ma thú cao cấp là xong.
Lúc này Long phu nhân được Sở Dao và Đường Uyển Nhi đỡ vào, vẻ mặt hạnh phúc.
Đường Uyển Nhi một mực biểu hiện ra vẻ dịu dàng đáng yêu, khiến Long Trần có chút rất không thích ứng, ánh mắt có chút quái dị nhìn Đường Uyển Nhi.
Trong lúc ăn cơm, Đường Uyển Nhi có mấy lần nhân lúc mọi người không chú ý, hung hăng lườm Long Trần một cái, lúc này Long Trần mới thở phào, thì ra Đường Uyển Nhi không bị người ta đoạt xá.
Long Trần ở lại ba ngày tại đế đô, thời gian vô cùng thoải mái, Long Trần cũng cùng Sở Dao tới hoàng cung một chuyến, tỷ đệ Sở Dao gặp nhau, lại là một phen cảm khái.
Hiện giờ Phượng Minh Đế Quốc phát triển không ngừng, có trụ cột Long Thiên Khiếu này, các quốc gia chung quanh không ai dám có ý đồ với Phượng Minh Đế Quốc.
Long Trần cũng triệu tập đám người Thạch Phong Vu Mập, Hầu Tử, mọi người không ngừng kể lại tình cảnh ở đế đô lúc trước trên Tụ Anh Lâu, càng nói thanh âm càng cao, càng nói rượu uống càng nhanh, rất nhanh mọi người đều say mèm.
Tuy tu vi của Long Trần cường đại, nhưng để công bằng, người khác uống một chén, Long Trần sẽ uống một vò.
Cho nên sau một hồi rượu, Long Trần cũng uống tới lảo đảo, cũng không biết mình về thế nào.
Nói chung là cảm thấy trong lúc mơ mơ màng màng, có hai thân hình thơm tho dựa sát vào mình, Long Trần cứ như vậy ôm bọn họ mà ngủ.
Cho tới ngày hôm sau khi Long Trần tỉnh lại, đầu vẫn có chút đau đau,cảm thấy mình uống bừa quá, không ngờ không nhớ được gì, có điều ngửi ngửi người, với còn mang theo mùi thơm, hơn nữa là hai loại mùi khác nhau.
Ở nhà ba ngày, tới ngày thứ tư, Long Trần dẫn theo mọi người, trong ánh mắt quyến luyến của mẫu thân, rời khỏi đế đô.
Quay đầu nhìn thành lâu cổ xưa của đế đô, Long Trần thở dài một tiếng, nhân sinh chính là không ngừng làm ra lựa chọn, làm mãi làm mãi, bản thân cũng không biết rốt cuộc mình lựa chọn con đường gì.
Nhưng Long Trần không có lựa chọn nào khác, sờ sờ Trấn Hồn Ngọc trên người, hắn phải biết được thân thế của mình, cũng phải biết cha mẹ thân sinh của mình là ai.
Nhưng trước mắt giống như xuất hiện một cánh cửa lớn, trong tay hắn có chìa khóa, nhưng hắn không dám mở, bởi vì một khi mở, thứ giấu ở phía sau cửa sẽ lập tức lấy mạng hắn.
Cho nên Long Trần rất bức thiết muốn đề thăng thực lực, hắn thấy cảm giác gấp gáp của mình càng lúc càng mạnh, giống như có nguy hiểm nào đó đang tới gần hắn.
Rời khỏi đế đô, Long Trần nhắm tới thẳng phương hướng Thiên Mộc Sơn.