Cường giả Tiên Thiên cảnh, đối với những người này mà nói, đó quả thực chính là tồn tại giống như thần, không ngờ vì một đệ tử mà hy sinh một tồn tại như vậy, khiến người ta cảm thấy lạnh toát từ trong xương tủy.
Đồng thời lại càng thêm kinh sợ Doãn La hơn, chưa luyện hóa Tiên Thiên Tinh Huyết đã lợi hại như vậy, chờ hắn thích ứng với Tiên Thiên Tinh Huyết trong cơ thể, còn ai có thể chế ngự được hắn nữa?
Ngay cả Long Trần cũng cảm thấy áp lực cực lớn, lần này Long Trần có thể đứng trên cùng một độ cao với đám người Mặc Niệm, Doãn La, toàn là nhờ vào công lao của Sở Dao.
Nếu không phải Sở Dao cho Long Trần dùng chung linh khí của mình, Long Trần đã sớm chết trong tay trưởng lão tà đạo rồi, làm gì còn kịch chiến về sau.
- Được rồi, ta đi trước đây, chúng ta vẫn sẽ gặp lại trong Cửu Lê Bí Cảnh thôi, lúc đó uống rượu sau.
Mặc Niệm nói xong, trong tay xuất hiện một ngọc bài, cũng là một ngọc bài màu trắng, trên ngọc bài tỏa ra dao động linh hồn.
Mặc Niệm thấy Long Trần nhìn chằm chằm ngọc bài của mình, không khỏi ngây ra, tưởng là Long Trần chưa từng thấy thứ thần kỳ này, cười nói:
- Ngọc bài này tên là Truyện Tống Ngọc, bên trong có cường giả cấp Tiên Thiên dùng Linh hồn chi lực khắc phù văn cực kỳ cường đại, một khi mở ra, có thể trong khoảng thời gian ngắn mở ra một đạo truyền tống chi môn, có thể tiến hành truyền tống cự ly xa.
Ngọc bài này bởi vì có Linh hồn chi lực cường đại, trừ truyền tống ra, cũng có tác dụng trấn hồn, có thể khiến người ta nhập định rất nhanh, còn có tên là Trấn Hồn Ngọc, đại tông môn đều có.
Chỉ có điều thứ này có chút quý giá, có một số tên gia hỏa keo kiệt không chịu cho người ta thôi.
Mặc Niệm nói xong, rót Linh hồn chi lực vào trong ngọc bài, trên ngọc bài quang mang đại thịnh, mở ra một cánh cửa không gian trong suốt trong không trung.
Cửa đó cao khoảng mười trượng, hiện ra hình dạng bán trong suốt, bên trên phù văn dầy đặc, giống như một cánh cửa thực sự.
- Tạm biệt.
Mặc Niệm không để ý đến bất kỳ ai, chỉ chào mỗi Long Trần rồi bước vào trong cửa, sau đó thì biến mất.
Sau khi Mặc Niệm biến mất, toàn bộ thông đạo không gian cũng đã biến mất, Long Trần nhìn chỗ thông đạo không gian biến mất, trong lòng không khỏi chấn động mãnh liệt.
Trong tay hắn cũng cũng lén nắm chặt một khối ngọc bài, đó là ngọc bài cha mẹ hắn lưu lại cho hắn, cũng là tín vật duy nhất để hắn cởi bỏ câu đố về thân thế.
Long Trần nhắm chặt ngọc bài, chỉ cần hắn đưa Linh hồn chi lực vào trong ngọc bài, hắn lập tức có thể cởi bỏ bí ẩn về thân thế của mình.
Nhưng Long Trần nhớ tới sơn cốc chỗ giấu viên ngọc này mà Long Thiên Khiếu từng dẫn hắn tới, đó là bị người ta một kiếm chém ra.
Dựa theo lý giải hiện tại của Long Trần, tuyệt đối là cường giả từ Tiên Thiên cảnh trở lên, mới có thể có lực lượng cường đại như vậy.
Nhưng nhân vật cường đại đến cơ hồ là biến thái như vậy, không ngờ vì giấu diếm hành tung của mình mà bị bức phải hóa đạo, còn nhắn lại, khi mình chưa đứng trên đỉnh của võ đạo thì đừng nghe ngóng về thân thế bản thân.
Long Trần nắm khối ngọc bài đó, có một loại xung động, muốn cởi bỏ bí ẩn, nhưng sâu trong linh hồn của hắn, có một thanh âm nói với hắn, nếu kích hoạt ngọc bội, hắn chắc chắn sẽ phải chết.
Chỉ là thời gian một hai hơi thở, nhưng đối với Long Trần mà nói, giống như đã qua mấy năm, cuối cùng Long Trần vẫn lựa chọn tin trực giác của mình, lén cất ngọc bài đi.
- Uyển Nhi, giúp ta một việc, đi thu hồi máu lưu lại từ cánh tay khổng lồ đó.
Long Trần nói với Đường Uyển Nhi
Mặc dù Đường Uyển Nhi có chút nghi hoặc, có điều vẫn rất nhu thuận gật đầu, chạy tới bên cạnh chiến trường.
Ở đó, một kiếm của Lăng Vân Tử đã chém bị thương bàn tay kia, lưu lại không ít máu rơi xuống đất.
Sở Dao nhìn Đường Uyển Nhi rời đi, nhoẻn miệng cười với Long Trần, chớp chớp mắt nói:
- Vị tỷ tỷ này rất nghe lời ngươi nhỉ.
Mặt Long Trần không khỏi nóng lên, bình thường hắn cảm thấy thân với Đường Uyển Nhi nhất, cho nên không kịp nghĩ nhiều, há miệng ra là gọi nàng ta, hiện giờ bị Sở Dao ý vị thâm trường cười cười, lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.
- Được rồi, ta có nói gì đâu, sao ngươi lại đỏ mặt? Ngươi thu thập chỗ máu tươi đó làm gì?
Sở Dao nhẹ nhàng nắm tay Long Trần, khẽ cười nói.
- Làm tiết canh ăn.
Long Trần biết Sở Dao không tức giận, trong lòng lập tức yên tâm hơn không ít, nói đùa.
- Tin ngươi mới là lạ.
Sở Dao lườm Long Trần một cái, biết Long Trần không muốn, dứt khoát cũng không hỏi nữa.
Máu người đó lưu lại, tuy không phải Tiên Thiên Tinh Huyết, có điều bên trong ẩn chứa Tiên Thiên Linh Khí, đối với người khác có lẽ là vô dụng.
Nhưng Long Trần chính là một vị Đan tu, trong đầu có ký ức của Đan Đế, những máu tươi đó đối với người khác thì vô dụng, nhưng đối với Long Trần lại chính là vật báu vô giá.
Chỉ một lát sau, Đường Uyển Nhi đã chạy về, trong tay xách một cái bình lớn, bên trong không ngờ chứa hơn nửa bình máu.
Khiến tất cả mọi người không ngờ là, những máu đó giống như trân châu, không dung nhập vào trong lòng đất, toàn bộ đều hiện lên trên mặt đất, mang theo uy áp cường đại, khiến người ta cảm thấy hít thở khó khăn.
Long Trần hưng phấn cất một vò Tiên thiên chi huyết đi, bỗng nhiên Đồ Phương lạnh lùng nói:
- Hiện giờ đại chiến thắng lợi rồi, có điều ta hiện tại muốn hỏi một chuyện, là ai dẫn trưởng lão tà đạo đó tới chỗ Long Trần.