Đối với Long Trần, thiên kiêu vô địch như Mặc Niệm, đã định trước là tịch mịch, cảm giác vô địch không tốt như trong tưởng tượng.
Trong cùng thời, ngay cả một bằng hữu có thể kết giao cũng không có, loại tư vị này cũng không dễ chịu gì.
Gà đất và ưng non cùng nhau trưởng thành, nhưng theo thời gian trôi qua, ưng non nhất định sẽ giương cánh bay cao.
Cho nên ở Phượng Minh Đế Quốc, đám người Thạch Phong, Hầu Tử, tuy cực kỳ không nỡ, nhưng bọn họ đã định trước là không thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Tu hành chính là một con đường không có lối về, nếu đã bước lên con đường này, cũng chỉ có thể tiến về phía trước, không thể quay đầu.
Nhưng trên con đường này, nếu có mấy huynh đệ có thể mở lòng, vậy thì càng thêm hoàn mỹ.
Nhưng nhân vật như vậy quá ít, nếu bên cạnh Long Trần toàn là kẻ yếu, hắn căn bản không thể chiếu cố cho bọn họ.
Khi nguy hiểm hàng lâm, Long Trần không thể bảo hộ bọn họ, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ ai nấy không cam lòng mà chết đi, cảm giác này rất thống khổ.
Cho nên Long Trần tận lực khiến mình biểu hiện ra vẻ bất cần đời, không coi trọng bất kỳ chuyện gì, trên thực tế, Long Trần có chút keo kiệt đối với cảm tình, cũng là bởi vì hắn sợ nhìn người bên cạnh chết đi.
Mặc Niệm là người đầu tiên Long Trần thấy có thể đừng trên cùng một độ cao với mình, đặc biệt hai người hợp lực đối phó Doãn La, cuối cùng Mặc Niệm lại tế ra bảo bối của gia tộc, mới ngăn cản được bàn tay khủng bố đó, hai người mới có thể giữ được mạng.
Đối với Mặc Niệm, Long Trần thật lòng muốn kết giao, cho nên thấy Mặc Niệm nhanh như vậy đã phải đi, không khỏi có chút bất ngờ.
Mặc Niệm cười nói:
- Trước kia những lão già đó luôn mắng ta không chịu cố gắng, không tu hành thật tốt, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta bỏ lại đằng sau.
Kỳ thật ta rất không phục, khi ta mười tuổi đã đơn độc một mình lén chạy ra tiêu diệt một sơn trại của đạo phỉ.
Một mình kích sát hơn ba trăm hãn phỉ, lúc ấy ta chỉ có Tụ Khí cửu trọng, kích sát những đạo tặc Ngưng Huyết cảnh đó lại giống như giết gà chém chó.
Về sau mỗi lần khi bọn họ mắng ta, ta đều tức giận không thôi, lại chạy ra hành hiệp trượng nghĩa, những năm gần đây, ta cũng từng gặp phải nguy hiểm. Có điều trong cùng cấp, trước giờ không ai có thể đỡ được ba tên của ta, nhưng hôm nay sự xuất hiện của ngươi và Doãn La đã khiến ta sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Nhất là Long Trần ngươi, ngươi quả thực chính là một quái vật, tuy cuối cùng ngươi được đồng bạn chống đỡ, nhưng tiềm lực của ngươi quả thực không có điểm giới hạn, khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Lần đại chiến này, vô cùng có ích đối với ta, ta phải về bế quan, bằng không sẽ bị ngươi bỏ lại đằng sau mất.
Tất cả mọi người sửng sốt, không ngờ Mặc Niệm cường hãn như vậy lại cảm thấy áp lực trước Long Trần.
Phải biết rằng Mặc Niệm vừa ra sân đã chấn nhiếp mọi người, đơn độc một mình lực chiến thiên tài tà đạo được coi là ngàn năm có một, chiến lực kinh thiên.
Long Trần gật đầu, hắn minh bạch ý tứ của Mặc Niệm, Mặc Niệm hiện giờ vừa trải qua một hồi đại chiến, có tâm đắc và cảm ngộ vô cùng quý giá.
Lúc này bế quan tiêu hóa đoạn tâm đắc và cảm ngộ này sẽ có ích rất lớn đối với hắn, đoạn thời gian hoàng kim này tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Long Trần, Mặc Niệm ta chắc chắn kết giao bằng hữu với ngươi rồi, có thời gian tới Thanh Châu tìm ta, cứ hỏi thăm Mặc Môn, không ai không biết.
Vừa nói xong, Mặc Niệm ct có chút không đúng:
- Có điều, ta khuyên ngươi đừng chạy loạn, bởi vì Cửu Lê Bí Cảnh sắp mở ra rồi, bên Túc Châu các ngươi cũng có cửa vào, ngươi khẳng định sẽ tham gia.
Tuy chiến lực của ngươi cường đại, có điều đến lúc đó anh hào của bảy châu hội tụ, cường giả hai đạo chính tà rất nhiều, tu vi như ngươi sẽ thiệt thòi lớn, ngươi hay là mau đột phá đến Dịch Cân cảnh đi.
Long Trần sửng sốt, hắn hình như đã nghe nói tới Cửu Lê Bí Cảnh, bộ dạng dường như vô cùng thần bí, không ngờ Mặc Niệm cũng biết.
Mà nghe ý tứ của Mặc Niệm, sau khi Cửu Lê Bí Cảnh này mở ra, cường giả của bảy đại châu đều sẽ tham gia.
Tuy không khỏi châu trong miệng Mặc Niệm là khái niệm gì, có điều dùng đầu nghĩ một chút là biết, một châu này chỉ sợ là lớn tới khiếp người.
Long Trần cười khổ một tiếng, nói:
- Ta sẽ tận lực.
Hắn cũng muốn sớm đột phá đến Dịch Cân cảnh, nhưng không biết vì sao, Long Trần cảm thấy mình đã lâm vào một bình cảnh.
Bình cảnh này đã giữ chặt Long Trần, mà chết người nhất là, hắn không biết bình cảnh này rốt cuộc là gì, càng không biết làm thế nào mới có thể đột phá bình cảnh.
Long Trần thật sự biết quá ít về Cửu Tinh Bá Thể Quyết, hắn vẫn phải mò mẫm thêm nhiều.
- Doãn La kia cực kỳ khủng bố, khủng bố nhất không phải thiên phú của hắn, mà là sự tàn nhẫn của tà đạo. Ta hoài nghi, tông môn của hắn vì hắn mà dám hy sinh một cường giả Tiên Thiên cảnh, truyền Tiên Thiên Tinh Huyết của cường giả Tiên Thiên cảnh vào thân thể hắn.
Bởi vì tu vi còn hạn chế, hắn chỉ có thể sử dụng được một chút lực lượng của Tiên Thiên Tinh Huyết, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, chắc là vừa được rót vào không lâu, sự nắm giữ đối với Tiên Thiên Tinh Huyết cực kỳ thô thiển.
Có điều theo thời gian trôi qua, tu vi của hắn sẽ càng lúc càng cường đại, sự nắm giữ đối với Tiên Thiên Tinh Huyết cũng càng lúc càng thành thạo, lúc đó hắn mới là khủng bố nhất.
Đừng nhìn hắn hiện tại bị chặt đứt một chân, chưa tiến vào Đoán Cốt cảnh, thân thể hắn dưới tác dụng của linh đan, có thể khôi phục dễ dàng.
Nếu chúng ta không tranh thủ tu hành, lần sau gặp lại trong Cửu Lê Bí Cảnh, người chết nhất định là chúng ta.
Thanh âm của Mặc Niệm cực kỳ trầm thấp, trên mặt cũng mang theo một tia ngưng trọng, mọi người ở đây, bao gồm cả Đồ Phương trưởng lão, tim đều không khỏi đập thình thịch.
Vì một thiên tài, hy sinh một cường giả Tiên Thiên cảnh, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, quả thật chỉ có tà đạo mới có thể làm được.
Ngay cả Đồ Phương, tu vi đã đạt tới Thông Mạch cảnh đỉnh phong, cũng chỉ có thể cảm ứng được một tia Thiên địa chi lực, nhưng lại không thể bắt giữ, càng đừng nói tới vận dụng.