Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 530: Đại chiến kết thúc (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Điều này khiến Long Trần vừa giận vừa đau, nhìn những cường giả tà đạo đó, giận dữ hét:

- Đám vương bát đản các ngươi, còn chờ cái gì nữa? Còn không mau giao không gian giới chỉ ra đây, nếu có người dám tư tàng, chúng ta sẽ không chết không ngừng, lập tức khai chiến.

Đệ tử chính đạo thấy Long Trần vừa rồi còn trấn định tự nhiên, sau khi nhìn thấy bọn họ, lập tức mắt đỏ bừng, sao còn không rõ Long Trần đang nghĩ gì?

Bất kể là đệ tử biệt viện, hay là đệ tử chính đạo khác, thấy Long Trần tuy vô cùng cường hãn, nhưng không hề ra vẻ cao thủ, là một hán tử chân tình không hơn không kém, thực sự đã coi mỗi người bên cạnh đều là huynh đệ.

Tuy Long Trần ra sức che giấu vẻ đau đớn trên mặt, nhưng mọi người đều có thể từ trong ánh mắt đỏ rực của hắn nhìn ra tình cảm trong lòng hắn.

- Lập tức khai chiến.

- Lập tức khai chiến.

- Lập tức khai chiến.

Lửa giận vừa bình ổn của các đệ tử chính đạo trong nháy mắt được Long Trần châm lên, ai nấy cầm binh khí, nghiến răng nghiến lợi giống như một đám mãnh thú, nhìn chằm chằm đệ tử tà đạo.

Quỷ Nhãn Lão Quái thấy chiến đấu đã bình ổn, vốn định thừa cơ cò kè mặc cả, nhưng nhìn thấy bộ dạng hung ác cơ hồ là lại muốn liều mạng của đệ tử chính đạo, vội vàng sai các đệ tử giao ra giới chỉ của mình.

Trong lòng những đệ tử tà đạo đó không khỏi cảm khái, hiện giờ thế đạo thay đổi, đệ tử chính đạo còn hung tàn hơn xa đệ tử tà đạo.

Sau khi đoạt lại tất cả không gian giới chỉ của đệ tử tà đạo, lửa giận bên chính đạo mới hơi bình ổn lại một chút.

- Các ngươi chờ đó, chúng ta chưa xong đâu.

Quỷ Nhãn Lão Quái hung hăng lườm Long Trần một cái, dẫn theo đệ tử tà đạo chậm rãi rời đi, đại quân vốn khí thế hừng hực giờ lại biến thành tàn quân lẻ loi.

Biến hóa lớn nhất là, vốn có hơn hai vạn đệ tử thế hệ mới, hiện giờ chỉ có năm trăm người còn sống, điều này đối với đệ tử tà đạo mà nói là một hồi đả kích lớn chưa từng có.

- Long Trần, trường thương màu vàng này ngươi giữ đi!

Tống Minh Viễn và La Thương đi tới, hai người nâng một cây trường thương.

Long Trần nhìn trường thương, biết đây là một kiện linh binh, cực kỳ cường đại, có điều trọng lượng nhẹ hơn Trảm Tà, hơn nữa hắn không quen dùng trường thương.

Liền nói với Mặc Niệm:

- Chiến lợi phẩm này ngươi mang về đi! Trở về cũng coi như có cái để ăn nói.

Nghe khẩu khí của Mặc Niệm, biết hắn là từ trong nhà trốn ra, một lòng muốn đánh bại Doãn La, đáng tiếc Doãn La này quá cường đại, hai người hợp lực, cũng không thể kích sát.

Nói trắng ra là không phải hai người hợp lực, mà là ba người hợp lực, nếu không có Sở Dao duy trì, Long Trần và Mặc Niệm đã chết dưới một kích có một tia Thiên địa chi lực đó của Doãn La rồi.

Ba người hợp lực vẫn không thể giữ hắn lại, quả thật khiến Long Trần và Mặc Niệm có chút bất đắc dĩ, đồng thời cũng không thể không thừa nhận, Doãn La thật sự quá cường đại.

- Chiến lợi phẩm thì ta có rồi, chiến lợi phẩm gì có thể có sức thuyết phục hơn cái này chứ?

Mặc Niệm đã bỏ đi vẻ đạm mạc lúc trước, trong tay có thêm một cái đùi, dưới cơn đắc ý không ngờ còn nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái.

Mọi người thấy mà buồn nôn, cầm một cái đùi, trên mặt không ngờ hiện lên cảm giác ngây ngất như đang vuốt ve da thịt non mềm của thiếu nữ, đây quả thật cũng là một loại cảnh giới.

Long Trần vươn tay ra cầm lấy trường thương, trọng lượng nhẹ hơn Trảm Tà khoảng ba thành, không khỏi lấy làm may mắn, nếu không phải chiếm tiện nghi trên binh khí, trận chiến này khó nói được ai thua ai thắng.

Thoáng trầm ngâm một chút, thanh trường thương này trong đệ tử thế hệ mới hiện tại, không ai có thể cầm được chứ càng đừng nói tới sử dụng, không đúng, chắc có một người có thể sử dụng.

- Cốc Dương.

Long Trần hô lên một tiếng.

Lúc này Cốc Dương mới từ trong đám người đi ra, hiện giờ hắn bị chấn gãy hai cánh tay, đã được cường giả của Thiên Mộc Cung trị liệu, trừ hao hết linh khí ra, ngoại thương khác không có gì đáng ngại.

- Ngươi cũng là loại hình lực lượng, thanh trường thương này cho ngươi, ngươi thử xem.

Long Trần vươn tay ra đưa trường thương cho Cốc Dương.

Cốc Dương nhìn trường thương, hai mắt có chút đỏ lên, muốn cầm lại không dám cầm:

- Long Trần. . . Ta. . .

- Đừng lắm lời, mau cầm đi, thứ này nặng quá, ta tê hết cả tay rồi.

Long Trần dứt khoát đẩy màu vàng trực tiếp tới trước người Cốc Dương.

Cốc Dương chấn động, vội vàng vươn hai tay ôm lấy trường thương, rầm rập lui về phía sau liên tục bước, mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.

Cốc Dương nhìn trường thương trong tay, mũi có chút cay cay, bảo vật như vậy, gia tộc bọn họ cũng chỉ có một thanh mà thôi, Long Trần không ngờ lại trực tiếp ném bảo vật như vậy cho hắn.

Mà hắn từng muốn đẩy Long Trần vào tuyệt địa, nhưng Long Trần không ngờ lại không hề ghi hận, cho dù với tính cách cuồng ngạo của Cốc Dương cũng không khỏi lệ nóng doanh tròng, nức nở nói:

- Long Trần, ta. . .

- Lấy thân báo đáp thì thôi không cần, Long Trần ta là người thế nào ngươi cũng biết mà, ta chỉ thích mỹ nữ.

Long Trần vội vàng lắc đầu nói, không muốn nghe hắn lải nhải.

Mọi người nghe mà ha ha cười ha ha, mặt Đường Uyển Nhi đỏ lên, không khỏi lén nhìn Sở Dao một cái, thấy Sở Dao vẫn cười dài nhìn Long Trần, không khỏi cảm thấy thấy tưng tức.

- Nếu chuyện ở đây đã kết thúc, vậy ta cũng phải về thôi!

Mặc Niệm đi đến trước mặt Long Trần, nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (4)