- Đừng có kỳ kèo, có điều, con người của ta cũng không phải bất cận nhân tình, cho ngươi ba tiếng, ngươi cứ từ từ mà nghĩ, ta không gấp!
Long Trần thản nhiên nói.
Quỷ Nhãn Lão Quái thiếu chút nữa thì tức tới ngất xỉu, những đệ tử đó ngay cả nửa canh giờ cũng không chống đỡ được, còn nói ba canh giờ?
Mà đệ tử chính đạo ở đối diện lại khí thế như cầu vồng, trên cơ bản không thấy bớt đi bao nhiêu, đây là một hồi tiêu hao cực kỳ không bình đẳng.
- Được, ta đáp ứng, mau dừng tay!
Quỷ Nhãn Lão Quái hét lớn.
Nghe thấy thanh âm của Quỷ Nhãn Lão Quái, các đệ tử tà đạo thở phào nhẹ nhõm, hạ binh khí xuống.
Nhưng bọn họ hạ xuống, đệ tử chính đạo đã giết tới đỏ mắt, căn bản không hề hòa hoãn lại chút nào, trong nháy mắt hơn mười đệ tử tà đạo trực tiếp bị chém chết, trước khi chết vẻ mặt vẫn còn ngơ ngẩn: Không phải đã kết thúc rồi à, vì sao còn giết ta?
- Ngươi nói gì? Ta không nghe rõ!
Long Trần nghiêng, giả vờ như không nghe rõ, nói.
- Hỗn đản, ta nói ta đáp ứng điều kiện của ngươi, mau dừng tay.
Quỷ Nhãn Lão Quái hỏa khí ngút trời, tóc dựng đứng cả lên, mặt tức tới tái mét, gầm lên một tiếng, chấn cho toàn bộ chiến trườngđều đang run rẩy.
- Ờ ờ, lần này thì nghe rõ rồi, ngại quá, các huynh đệ, dừng tay đi, lui về phía sau.
Lúc này Long Trần mới hô lên, tuy hắn ngoài miệng thì nói cứng, trong lòng cũng muốn một lưới bắt hết đệ tử tà đạo.
Nhưng làm như vậy là hoàn toàn không phù hợp với chiến lược, hiện giờ những đệ tử tà đạo này là hi vọng cuối cùng của Quỷ Nhãn Lão Quái.
Nếu thật sự giết hết bọn họ, Quỷ Nhãn Lão Quái sẽ không còn bất kỳ cố kỵ gì nữa, sẽ trở nên điên cuồng, vạn nhất hắn nổi điên, Đồ Phương cho dù có thể đánh ngang tay với hắn, nhưng tuyệt đối không ngăn được một người điên.
Quỷ Nhãn Lão Quỷ nổi điên, điên cuồng tàn sát đệ tử tiểu bối, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được, kết quả cuối cùng chỉ là lưỡng bại câu thương, vậy sẽ không có ý nghĩa.
Long Trần biết tâm tư của Quỷ Nhãn Lão Quái, cho nên nắm chuẩn hỏa hậu, hơn năm trăm người còn lại này coi như là để lại một chút hy vọng cho tà đạo.
Dù sao sau khi trải qua đại chiến, những đệ tử tà đạo này đều là tinh anh trong tinh anh, bọn họ còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Long Trần để lại cho Quỷ Nhãn Lão Quái một hy vọng, như vậy hắn sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, không đến nỗi phát điên.
Về phần "Hy vọng" này là thật hay giả, Long Trần cũng không quản nhiều như vậy, dù sao mục đích của hắn đã đạt được rồi.
Trên chiến trường, hắn là một chiến sĩ vô địch, liều chết chém giết, nhưng làm thống soái, hắn phải bảo trì bình tĩnh, tính toán tất cả cẩn thận.
Đây cũng là vì sao, Long Trần thích chiến đấu hơn chứ không thích tính kế, hắn thích dùng quyền đầu để giải quyết vấn đề, so với dùng đầu óc giải quyết thì đã nghiền hơn.
Theo thanh âm của Long Trần vang lên, các đệ tử chính đạo đều lui về phía sau, đi tới bên cạnh Long Trần.
Lúc này các đệ tử tà đạo mới thờ phào một hơi, năm trăm người có tới hơn một nửa trực tiếp ngã xuống đất, còn có một bộ phận thì trực tiếp ngất đi.
Bị dày vò trong sợ hãi, bất kể là đối với thân thể hay là đối với tinh thần, đều là trùng kích cực lớn.
Theo đệ tử phía dưới dừng tay, những cường giả cấp sư huynh và các trưởng lão cũng đều dừng tay.
Đường Uyển Nhi đỡ Sở Dao đã sắc mặt tái nhợt, đi tới trước Long Trần, Long Trần nhìn Sở Dao, vẻ mặt đau lòng nói:
- Xin lỗi, ta là bại gia tử, không đợi tới hừng đông đã tiêu hết tiền của ngươi rồi.
Một kích cuối cùng của Long Trần trực tiếp tiêu hao hết linh khí của Sở Dao, nếu không căn bản là không cản được, một kích có chứa Tiên thiên chi lực của Doãn La quá khủng bố.
Chính bởi vậy, Sở Dao không chỉ tiêu hao hết linh lực, ngay cả trên tinh thần cũng phải thừa nhận chấn động cực lớn.
Nhìn Long Trần, trong tim Sở Dao toàn là cảm giác ấm áp, Long Trần vẫn là Long Trần đó, bất kể có đi đến đâu, đều là nhân vật được vạn người chú ý, cho dù trong các Diễn Đạo Giả, cũng không có ai có thể che lấp được quang mang của hắn.
Long Trần là anh hùng trong cảm nhận của nàng ta, cho dù hiện giờ nàng ta đã cường đại, Long Trần vẫn không hề yếu hơn nàng ta, toàn bộ chiến trường đều hoàn thành một hồi nghịch chuyển gần như là hoàn mỹ dưới sự chỉ đạo của hắn.
Tay ngọc vươn ra, nhẹ nhàng sửa sang lại tóc tai lộn xộn cho Long Trần, trong mắt đẹp của Sở Dao đầy vẻ tự hào.
Lúc này Đồ Phương dẫn theo tất cả cường giả cấp trưởng lão và các chiến sĩ cấp sư huynh đi tới bên này.
Long Trần nhìn đám người, bỗng nhiên biến sắc:
- A Man đâu?
Bởi vì Long Trần tìm một vòng, không ngờ không thấy thân ảnh cao lớn đó của A Man, không khỏi hoảng sợ.
- Không cần lo lắng, A Man đánh mệt quá nên ngủ rồi.
Đường Uyển Nhi mỉm cười, chỉ về phía sau, chỉ thấy bảy tám đệ tử đang nâng một cái giường gỗ, A Man đang nằm trên đó ngáy khò khò.
Thì ra, sau khi A Man kích sát tên Diễn Đạo Giả tay cầm búa lớn kia, màu đỏ trên người rút đi, lập tức ngửa đầu ngủ luôn, có gọi thế nào cũng không tỉnh.
Tuy không biết vì sao, nhưng Long Trần biết tám chín phần mười là có liên quan tới dị trạng lúc trước xuất hiện.
Khi trên người A Man xuất hiện dị tượng, trong cơ thể A Man giống như có thứ gì đó giác tỉnh, tuy không rõ là gì, có điều A Man không sao là tốt rồi.
Nhìn mọi người, trừ Lôi Thiên Thương ra, còn có ba đệ tử cấp hạch tâm không tới, khiến trong lòng Long Trần trầm xuống.
Quả nhiên chiến tranh chính là tàn khốc như vậy, muốn không có người chết thì căn bản chính là không thể, hiện giờ đội ngũ hơn ba nghìn người, chỉ còn hơn một ngàn người.
Hơn một ngàn bảy trăm đệ tử của Biệt viện hiện giờ chỉ còn lại không đến tám trăm, có thể nói là vô cùng thảm thiết.
Cho dù đã sớm đoán được kết quả sẽ vô cùng thảm thiết, nhưng con số thương vong này vẫn vượt xa dự tính của Long Trần.