Trưởng lão tà đạo chính là cường giả thân kinh bách chiến, ngay lập tức cảm thấy không đúng, quyết định rất nhanh bỏ qua Đường Uyển Nhi, nhanh chóng rút lui.
Ầm.
Hắn vừa lui về phía sau, một đạo đao ảnh khủng bố hạ xuống, chém mặt đất ra một cái rãnh dài.
Trưởng lão tà đạo hoảng hốt, chỉ thấy không biết từ lúc nào, Long Trần vốn nửa chết nửa sống đã lại đứng lên, toàn thân trên dưới linh khí lưu chuyển, giống như đạt được tân sinh.
Người đến chính là Long Trần, vừa rồi khi hắn trọng thương, được Sở Dao cứu, Sở Dao vận chuyển Sinh mệnh chi lực khổng lồ, chữa thương cho hắn.
Nhưng thân thể Long Trần cường hãn, cho dù với Sinh mệnh chi lực khổng lồ của Sở Dao, trong một chốc một lát cũng không thể lập tức khiến hắn phục hồi như cũ.
Thấy đám người Đường Uyển Nhi gặp nạn, Long Trần vừa khôi phục một tia linh khí liền muốn xông ra, lại bị Sở Dao giữ chặt.
- Long Trần, ngươi có tin ta không?
Sở Dao hỏi một cách vô cùng nghiêm túc.
- Đương nhiên là tin rồi, sao thế?
Long Trần sửng sốt, ở thời điểm mấu chốt như vậy, còn hỏi vấn đề này, khiến Long Trần có chút không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Trong mắt đẹp của Sở Dao hiện lên một tia lo lắng, mỉm cười nói:
- Ngươi đã tin ta, vậy thì mở rộng linh hồn của ngươi, để linh hồn của ta và linh hồn của ngươi tương dung, như vậy ngươi mới có thể chiến thắng lão quái tà đạo kia.
Tuy không rõ Sở Dao nói gì, có điều xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Sở Dao, Long Trần không chút nghĩ ngợi, trực tiếp buông bỏ phòng ngự linh hồn của mình.
Linh hồn của người bình thường đặt trong mi tâm, thời khắc ở trong trạng thái đóng, sợ người khác công kích linh hồn.
Hiện giờ Long Trần mở rộng linh hồn của mình với Sở Dao, chẳng khác nào là không chút do dự giao tính mạng của mình cho Sở Dao.
Bởi vì nếu Sở Dao muốn giết Long Trần, chỉ cần một ý niệm là có thể khiến Long Trần lập tức tử vong.
Thấy Long Trần tín nhiệm mình như vậy, mũi Sở Dao hơi cay cay, cảm động vô cùng, nàng ta hít sâu một hơi, tay ngọc kết một ấn quyết ở trước ngực.
Khi ấn quyết đó vừa xuất hiện, Sở Dao chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, cả người giống như một bức tượng gỗ, trong nháy mắt khí tức sinh mệnh chậm rãi biến mất.
- Mộc Linh Cộng Hưởng.
Sau khi Sở Dao nhẹ nhàng đọc ra câu đó, khí tức cả người lập tức biến mất, cùng lúc đó, linh hồn của Long Trần chấn động.
Trong nháy mắt dung nhập rất nhiều ký ức, vào giây phút này, Long Trần nhìn thấy tất cả phát sinh trên người Sở Dao.
Đồng thời cũng minh bạch, Mộc Linh Cộng Hưởng này chính là dùng Linh hồn chi lực của Sở Dao để dẫn dắt, cùng mình dùng chung năng lượng của nàng ta.
Sở Dao thân là Mộc tu giả, tuy công kích vô cùng cường hãn, có điều so sánh với năng lượng giống như biển rộng của nàng ta, năng lượng nàng ta phóng thích ra căn bản không đáng giá một nụ cười.
Tuy Sở Dao có năng lượng lại không có thủ đoạn phóng thích cường đại, mà Long Trần thì vừa hay ngược lại, có thủ đoạn cường đại lại không có đầu đủ năng lượng.
Trong nháy mắt Sở Dao đưa năng lượng cho Long Trần dùng chung, sau lưng Long Trần hiện ra ba lá cây dài đến cả trượng.
Không phải lá cây chân chính, mà là từ Phù văn chi lực ngưng tụ thành, giống như thật mà không phải thật, giống như ảo mà không phải ảo, xem giữa thật và ảo, không thể suy đoán.
Ba lá cây hiện lên sau lưng Long Trần, Long Trần lập tức cảm thấy năng lượng cuồn cuộn như biển trong ba chiếc lá cây.
So với năng lượng trong Phong Phủ Tinh của mình, còn nhiều hơn gấp mười lần, quan trọng nhất là, những năng lượng đó chính là của bản thân hắn, có thể vận dụng tùy ý.
Có cỗ năng lượng cường đại này duy trì, Long Trần lập tức giống như sống lại, mắt thấy Đường Uyển Nhi gặp nạn, trực tiếp chém ra một đao.
Nhìn Long Trần đã tới, lúc này Đường Uyển Nhi mới kinh hồn chưa định, vừa rồi nàng ta cho rằng mình sắp chết, trưởng lão tà đạo quá khủng bố.
- Uyển Nhi, các ngươi đừng động thủ, bảo hộ Sở Dao, đừng cho bất kỳ ai tới gần.
Long Trần biết Sở Dao lúc này ở trong một loại trạng thái trạng thái, dùng linh hồn làm cầu, cùng chung năng lượng, bản thể của nàng ta không thể nhúc nhích, sức phòng ngự của sức phòng ngự bằng không.
Sau khi Dặn dò xong, Trảm Tà trong tay Long Trần đã lại vung ra, chém tới trưởng lão tà đạo đang kinh hãi.
- Hôm nay ấn đường của ngươi biến thành màu đen, kiểu gì cũng phải chết.
Ầm.
Trưởng lão tà đạo áp chế sự kinh hãi trong lòng, một quyền toàn lực nghênh đón Trảm Tà của Long Trần, kết quả trực tiếp bị đánh bay ngược sau.
Lăn lông lốc như hồ lô, bay ra cự ly mấy trăm trượng, mới chật vật ổn định được thân hình, khi lại đứng lên, vẻ mặt biến thành điên cuồng.
- Sao có thể như vậy được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trưởng lão tà đạo không khỏi ngửa mặt lên trời gầm to.
Long Trần Hiện tại, so với lúc trước còn cường đại hơn, một kích toàn lực của hắn cũng không đỡ được một kích thuận tay của Long Trần, chẳng trách hắn lại muốn phát cuồng.
Kỳ thật không phải Long Trần cường đại hơn lúc trước, mà là hắn yếu đi, lúc trước cứng rắn đỡ một kích Khai Thiên của Long Trần, đã bị Long Trần chấn nát một cánh tay.
Đồng thời thân thể cũng bị nội thương, chỉ có điều dưới cơn kinh sợ, bản thân hắn cũng không biết, thân thể của mình đã yếu đi, cho nên ngay cả một kích bình thường của Long Trần cũng không đỡ được.
Vù.