- Sao có thể?
Ngay cả Đồ Phương cũng biến sắc, các trưởng lão khác đều kinh hãi, đệ tử tà đạo phía trước không ngờ không dưới hai vạn người.
Phải biết rằng chính tà đại chiến các đời, nhân số của chính đạo đều là bội số của tà đạo, lần này đệ tử tà đạo lập tức nhiều hơn nhân số của đệ tử chính đạo bốn năm lần.
- Ha ha ha ha, Đồ Phương, biểu cảm hiện tại của ngươi khiến ta rất thích thú, giờ đã biết hàm nghĩa trong những lời mà ta nói lúc trước rồi chứ.
Quỷ Nhãn Lão Quái cười lạnh nói.
Lúc này Đồ Phương đã không thể để ý tới sự trào phúng của Quỷ Nhãn Lão Quái, chẳng trách chính tà chi chiến lần này, sao lại phát sinh đột nhiên như vậy.
Không biết tà đạo dùng phương pháp gì, lập tức tuyển nhận nhiều đệ tử tới vậy, bởi vì một phát bồi dưỡng ra nhiều đệ tử như vậy là một gánh nặng cực lớn đối với tà đạo.
Đây là muốn mượn lực lượng của chính đạo giúp bọn họ đào thải một bộ phận đệ tử, đây là kiểu lấy đệ tử chính đạo làm đá mài đao điển hình.
- Đồ Phương trưởng lão, làm sao bây giờ,cứ tiếp tục như vậy, đệ tử của chúng ta thật sự sẽ toàn quân bị diệt mất!
Một trưởng lão không khỏi lo lắng nói.
Mỗi một thế lực, bồi dưỡng đệ tử đều đối đãi giống như hài tử của mình, không ai đành lòng nhìn hài tử của mình bị kích sát.
- Vô dụng thôi, việc đã đến nước này, không thể vãn hồi, nếu chúng ta ra tay, cường giả tà đạo đối diện cũng sẽ ra tay, chỉ có thể nhìn xem thế nào.
Đồ Phương cố khiến tâm thần của mình trấn định lại, bởi vì hắn từ trên mặt của Long Trần nhìn thấy một tia hy vọng.
Bởi vì trên mặt Long Trần từ đầu đến cuối vẫn duy trì bình tĩnh, không có một tia bối rối, vẫn lạnh lùng đứng đó.
Giống như Long Trần chính là một tảng đá, cho dù đối mặt với cường địch nhiều hơn gấp mấy lần cũng vẫn không dao động được tới đạo tâm của hắn.
Khi đệ tử tà đạo còn cách đệ tử chính đạo hơn mười dặm thì chậm rãi dừng chân, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bọn họ, giống như sài lang đang gườm gườm nhìn mồi.
- Trốn thôi.
Không biết là ai hét lên, mười mấy người bỗng nhiên phát ra một tiếng gào thét, quay đầu bỏ chạy.
Sắc mặt Đồ Phương lập tức tối sầm lại, tất cả trưởng lão đều ngạc nhiên, những người đó chính là đệ tử của Huyết La Tông.
Có đệ tử của Huyết La Tông bỏ chạy đầu tiên, lập tức có mấy trăm người cũng chạy trốn theo, đối mặt với nhiều đệ tử tà đạo như vậy, bọn họ thực sự đã sợ tới vỡ mật, chạy trốn cơ hồ đã thành một loại bản năng.
- Một đám hỗn đản.
Đồ Phương giận dữ, vung tay, muốn ra lệnh kích sát những đệ tử chạy trốn.
- Để bọn họ đi đi.
Đột nhiên, Long Trần bình tĩnh nói.
Thanh âm là dùng lực lượng linh khí nói ra, tuy không lớn, nhưng trong phạm vi trăm dặm đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Đồ Phương hơi sửng sốt, chậm rãi thả tay xuống, hắn cũng biết lúc này giết người không phải là thượng sách, còn có thể khiến đối phương nhạo báng.
Nhưng để mặc bọn họ đào tẩu, sẽ dao động tới lòng tin của toàn bộ đội ngũ, điều này là một đả kích rất lớn đối với sĩ khí, cho dù Đồ Phương đã sống tới ngần này tuổi, vẫn cảm thấy tiến thối lưỡng nan.
- Nếu ai đã cảm thấy sợ hãi thì có thể rời khỏi, đây là một hồi chiến tranh của kẻ dũng, kẻ yếu ngay cả tư cách tham chiến cũng không có.
Thanh âm của Long Trần lại vang lên.
Trong thanh âm tràn ngập vẻ bình tĩnh, không có một chút khẩn trương, cũng không có một chút dồn dập, càng không có một chút phẫn nộ, có chăng chỉ là sự bình tĩnh.
Trong lòng các đệ tử vốn đang tràn ngập sợ hãi, giống như lập tức dịu đi nhiều, bọn họ bỗng nhiên phát hiện, trên mặt đệ tử của Huyền Thiên Đạo Tông không hề có vẻ sợ hãi, có chăng chỉ là sự kích động và chiến ý ngập trời.
Một số đệ tử vốn đã chạy được một đoạn cự ly, không ngờ lại dừng bước, quay đầu nhìn Long Trần.
- Tu hành chính là một con đường chỉ tiến không lùi, nếu đã muốn tiến tới thì phải đối mặt với tử vong, nếu không dám đối mặt với tử vong, làm sao có thể đột phá xiềng xích sinh tử, trùng kích cảnh giới cao hơn?
Ta có thể nói rõ ở đây, nếu hôm nay các ngươi trốn tránh, cảnh giới của các ngươi sẽ dừng lại, chuyện hôm nay sẽ thành tâm ma của các ngươi ngày sau, vĩnh viễn đừng nghĩ tới thăng cấp.
Có điều lợi ích có được chính là, nếu các ngươi có thể sóng sót, các ngươi có thể tận tình hưởng thụ sinh mệnh còn lại.
Mà người ở lại nơi này, các ngươi rất có thể sẽ phải chết, nhưng vạn nhất các ngươi sống sót, tương lai các ngươi tất nhiên sẽ trở thành cường giả tuyệt thế.
Cho nên người muốn trở thành cường giả thì ở lại, người muốn giữ mạng thì mau cút đi, không thì không đi được đâu!
Long Trần thản nhiên nói.
Long Trần nói như vậy, hơn nửa người vốn đã đi rồi bỗng nhiên cắn răng một cái, quay đầu trở lại.
- Mẹ nó, lão tử muốn làm anh hùng, lão tử không làm kẻ nhu nhược.
- Có gì ghê gớm đâu chứ, không phải là chết thôi à, mười tám năm năm sau lão tử sẽ lại làm một hảo hán.
- Liều mạng với đám rùa tà đạo, cho dù chết ta cũng phải kéo theo mấy tên, khiến cha ta kiêu ngạo vì ta! Chơi cả tổ tiên nhà hắn.
Mặc dù có hiềm nghi chửi bậy để tăng thêm can đảm, có điều không thể không nói, bọn họ đều là hán tử có tâm huyết, bị sự hào hùng của đệ tử Huyền Thiên Biệt Viện cảm nhiễm.
Vốn là hơn năm ngàn người, chạy mất một nửa, trong số người chạy trốn có một bộ phận bị kéo lại.
Hiện trường còn hơn ba ngàn đệ tử chính đạo, mà hơn một ngàn đệ tử đã chạy trốn lại không có ai cản, trực tiếp biến mất trước mặt mọi người.
Trên mặt Long Trần hiện lên một nụ cười, đối với những người bỏ chạy, Long Trần không hề oán hận, bất kỳ ai cũng không có quyền quyết định sinh tử của người khác.
Người chạy trốn, bọn họ có thể ích kỷ, có thể yếu đuối, nhưng cũng không phải bọn họ sinh ra đã như vậy.
Đệ tử nơi này, đại đa số đều được gọi là "Thiên tài", người nào mà không phải thiên kiêu trong nhà, phương thức bồi dưỡng của gia tộc và tông môn đã định trước kết cục của bọn họ hôm nay.
Đệ tử biệt viện nhìn những người đào tẩu, không hề phẫn nộ và khinh bỉ, chỉ có đồng tình và kiêu ngạo.