- Toàn Phong Trảm.
Long Trần hét to, cả người đã chạy ra, giống như một cơn gió xoáy, xuyên qua giữa các đệ tử tà đạo.
Đao ảnh cực lớn giống như chong chóng xoay tròn, trên đường đi huyết nhục tung tóe, tiếng hét thảm vang lên không ngừng.
Khiến mọi người kinh hãi là, Long Trần một đường giết tới, những đệ tử tà đạo đó toàn bộ bị chém thành thịt nát.
Đây là lần đầu tiên Long Trần xuất thủ nghiêm túc sau khi ra khỏi biệt viện, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền tiêu diệt được nhiều đệ tử tà đạo như vậy.
Phải biết rằng những đệ tử tà đạo đó có chừng hơn bốn trăm người, cứ như vậy bị một chiêu tiêu diệt, hơn nữa sắc mặt Long Trần rất bình tĩnh, mặt không đỏ thở không gấp.
Vù.
Long Trần vảy máu dính trên trường đao, gác trường đao lên vai, cười nói với mọi người:
- Các huynh đệ tỷ muội, tranh thủ kiếm điểm đi.
Người khác nhìn thấy Long Trần xuất hiện, lập tức cảm thấy máu nóng lên, giống như có Long Trần ở đây, dù trời sập xuống cũng không sợ.
- Giết.
Mọi người hét lớn một tiếng, chiêu số trong tay càng tàn nhẫn hơn, hiện giờ đệ tử hạch tâm tà đạo chỉ có chín người, lâm vào thế yếu tuyệt đối.
Hơn nữa lúc này ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, trong nháy mắt đã bị kích sát bốn người, mấy người còn lại thì liều mạng bỏ chạy, có điều vẫn không có bất kỳ cơ hội nào.
Một người mắt thấy chạy trốn vô vọng, hét lớn một tiếng, khí tức toàn thân lập tức tăng vọt, cả người giống như bóng hơi phình lên.
- Không tốt, hắnmuốn tự bạo, mau lui lại.
Ầm!
Một tiếng nổ vang vang lên, sương máu đầy trời, có điều khiến người ta kinh hãi là, nơi người đó tự bạo xuất hiện một bóng người.
Người đó chính là Long Trần, lúc này trên người Long Trần toàn là máu, có điều trong tay lại cầm một cái đầu người.
- Khà khà, cho dù tự bạo cũng phải để lại đầu cho lão tử.
Long Trần ném ra cái đầu giá trị hai mươi vạn tích phân đó, nói đùa à, lãng phí tuyệt đối không phải phong cách của Long Trần.
Nhìn mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, Long Trần nhe răng cười, nụ cười trên mặt ấm áp giống như ánh mặt trời.
- Thắng rồi, cứ tận tình hoan hô đi, ha ha ha!
Long Trần dẫn đầu cười to, lúc này mọi người mới tận tình hoan hô, phóng thích sự hưng phấn đã kiềm chế từ lâu ở trong lòng.
- Long Trần, ngươi trở về từ lúc nào thế?
Đám người Đường Uyển Nhi đi đến trước mặt Long Trần, bọn họ không ngờ Long Trần lại quay về nhanh như vậy.
Đại chiến còn chưa bắt đầu ta đã về rồi, ta cố ý không xuất hiện, là muốn nhìn xem các ngươi rốt cuộc có thể thừa nhận được cỗ áp lực này hay không.
Không thể không nói, lần này các ngươi làm rất tốt, khiến ta q nhìn với ánh mắt khác, ta cố ý để A Man xuất công không xuất lực, chính là muốn dồn các ngươi vào nguy cơ tuyệt đối.
Lúc này Mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồikhi đại chiến, bọn họ chỉ lo đi giết người, không ngờ quên mất A Man.
- Long ca không cho ta động thủ, các ngươi đừng trách ta nhé.
A Man có chút ngượng ngùng nói.
Lúc ban đầu, A Man nhận được truyền âmcủa Long Trần, không cho hắn động thủ, cho dù động thủ cũng chỉ đi giết mấy con kiến.
Cốc Dương không khỏi cười khổ nói:
- Chúng ta đúng là xuẩn, chúng ta vừa đến thời điểm chiến đấu thì cái gì cũng quên hết, ngay cả nhân vật cường hãn như A Man không ngờ cũng bỏ qua.
Mặt Đường Uyển Nhi đỏ bừng, nàng ta thân là chủ soái, không ngờ ngay cả con bài chưa lật lớn nhất trong tay mình cũng có thể quên được, đúng là xấu hổ chết người.
- Cái này cũng không thể trách mọi người, con người A Man rất thành thật, lại không thích nói chuyện, bình thường đều ngồi nhắm mắt, rất dễ bị bỏ qua.
Tống Minh Viễn cười ha ha nói.
Chuyện này quả thậtkhiến mọi người đều xấu hổ, sợ Long Trần lại muốn mắng người, ngay cả người một nhà cũng có thể quênđược, việc này cũng có chút khó ăn khó nói.
Long Trần cười ha ha nói:
- Kỳ thật, lần này các ngươi là nhân họa đắc phúc, bởi vì quên con bài chưa lật mạnh mẽ A Man này, lại vẫn có thể bộc phát ra lực lượng mạnh nhấtdưới áp lực.
Đường Uyển Nhi có chút xấu hổ nói:
- Long Trần, ngươi có phải đang an ủi ta hay không, nếu đúng là như vậy, ta thà bị người mắng vài câu còn hơn.
Long Trần lắc đầu nói:
- Kỳ thật ta khôngcó tư cách mắng các ngươi, thông quatrận đánh vừa rồi, ta phát hiện ra rất nhiều sai lầm của mình.
Mọi người hơi kinh hãi, lại nghe Long Trần tiếp tục nói:
- Trên Thế giới nàykhông có phương pháp nào là chính xác tuyệt đối, bao gồm cả phương pháp của ta.
Lúc trước ta là muốn dựa vào lực lượng của mình, dẫn dắt mọi người đi cảm nhận sự tàn khốc của kẻ địch,cân nhắc xem làm thế nào để khai thác tiềm lực của mình, khiến bản thân trở thành người dẫn dắt các ngươi tiến tới, kỳ thật thế là sai.
- Vì sao?
Đường Uyển Nhi khó hiểu nói.
Long Trần thở dài:
- Như vậy ta sẽ thành mục tiêu của các ngươi, các ngươi thì thành dây leo, thành vật phụ thuộc của ta, nếu cây đại thủ ta biến mất, các ngươi sẽ không còn chỗ dựa.
Có điều may mắn là, lần này thời cơ trùng hợp, khiến ta phải rời xa các ngươi, khi các ngươi vẫn chưa hoàn toàn phụ thuộc vào ta, mới có thể khiến các ngươi trở nên độc lập.
Trận chiến đấu này các ngươi đánh đẹp, vào thời điểm chiến đấu quên cả an nguy của mình, chỉ nghĩ tới đồng bạn đằng sau.
Đây mới là lực lượng của thủ hộ, các ngươi trong lựa chọn sinh tử, đều vứt bỏ sự sợ hãi trong bản năng, mà lựa chọn thủ hộ.
Cho nên, các ngươi đều có được hồi báo nên có, chúc mừng các ngươi!