Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 489: Diễn đạo giả (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Một bàn tay ngọc nhẹ nhàng giữ Long Trần lại, Sở Dao nhìn Long Trần nói:

- Để ta làm cho, trước giờ đều là ngươi thủ hộ ta, cho ta cơ hội để ta đứng trước ngươi một lần.

Thấy trong mắt đẹp của Sở Dao toàn là vẻ ôn nhu, Long Trần không khỏi ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói:

- Ngươi quá thiện lương, không thích hợp làm chuyện như vậy, hay là cứ để ta đi.

Hắn rất hiểu tính cách của Sở Dao, nàng ta rất nhu nhược, nếu khiến nàng ta khó chịu, chẳng thà để mình động thủ, dù sao mình cũng chai sạn rồi, chỉ là giết thêm mấy người hay là giết bớt mấy người mà thôi.

- Không, Long Trần, ở Thiên Mộc Cung ta đã từng thề, ta muốn vĩnh viễn thủ hộ ngươi, vì lời thề này, ta liều mạng tu hành.

Ta biết ngươi lựa chọn con đường tu hành không có lối về này, nhất định là có nỗi khổ bất đắc dĩ của mình, ta không cần biết lý do, ta chỉ cần biết, bất kể ngươi đi đến đâu, cho dù là U Minh Địa Ngục, ta cũng sẽ luôn đi theo ngươi.

Nếu đây là một con đường không có lối về, vậy nhất định phải hai tay nhuốm máu tươi, cho dù khiến hai tay ta dính đầy máu tươi, trở thành một nữ ma đầu vô tình, ta cũng không hối tiếc.

Sở Dao nói xong, tay ngọc chậm rãi vươn ra, theo động tác này của nàng ta,trừ Hoa Ngữ ra, tất cả mọi người đều há to miệng.

Bởi vì bọn họ phát hiện, cọc gỗ đang buộc chặt trên người ba vị trưởng lão của Huyết La Tông không ngờ lập tức sống lại.

Phần đầu của một cọc gỗ chậm rãi nhô lên, giống như đầu của một con mãng xà, nhắm tới đầu của trưởng lão Huyết La Tông.

Đầu cọc gỗ bỗng nhiên mọc ra một mũi nhọn, dài đến một thước, tuy là mẩu gỗ, nhưng bên trên phù văn dầy đặc, khí tức sắc bén, khiến các trưởng lão Đoán Cốt cảnh ở đây đều cảm thấy da đầu ngứa ran.

Giết.

Sở Dao quát khẽ một tiếng, tay ngọc chậm rãi nắm lại, ba mũi nhọn đó nhanh như chớp đâm vào mi tâm của ba vị trưởng lão Huyết La Tông.

Phập phập phập.

Ba trưởng lão đó lập tức mất mạng, ba cường giả Đoán Cốt cảnh đồng thời vẫn lạc, khiến người ta tâm thần chấn động.

Sắc mặt Sở Dao tái nhợt, Long Trần vội vàng vươn tay ra đỡ lấy Sở Dao, trong lòng vừa cảm động lại vừa hổ thẹn, hơi mang theo một tia trách cứ nói:

- Sao ngươi phải khổ vậy chứ?

Nếu Long Trần nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Sở Dao giết người, vừa ra tay đã giết ba người, hơn nữa ba người đều là cường giả Đoán Cốt cảnh, điều này đối với Sở Dao lần đầu giết người mà nói là một đả kích rất lớn.

- Ngươi có thể vi ta mà hai tay nhuốm máu, ta cũng có thể!

Tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng tay Sở Dao vẫn nâng lên chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Long Trần, kiên định nói.

Nhìn vẻ quật cường trên mặt Sở Dao, trong lòng Long Trần càng cảm động hơn, được yêu chính là một loại hạnh phúc không thể dùng lời để diễn tả.

- Ê ê, được chưa thế, mau thu dọn đi, nên làm gì thì làm cái đó, muốn thắm thiết thì chờ đại chiến kết thúc đã rồi tính.

Hoa Ngữ cười nói.

Mặt Sở Dao đỏ lên, nhưng lại luyến tiếc rời khỏi Long Trần, vẫn nắm tay Long Trần.

- Đi, ta dẫn ngươi đi gặp phụ thân.

Long Trần kéo Sở Dao, đi tới bên Long Thiên Khiếu.

Gừ gừ.

Tiểu Tuyết chạy tới bên cạnh hai người, phát ra một tiếng gầm khẽ.

- Oa, Tiểu Tuyết đã lớn thế này rồi à?

Lúc này Sở Dao mới phát hiện, Tiểu Tuyết đã thần tuấn hơn trước kia, không khỏi tiến lên ôm cổ Tiểu Tuyết, mặt dán vào đầu Tiểu Tuyết, vô cùng thân thiết.

Sau khi tới bên cạnh Long Thiên Khiếu, mặt Sở Dao hơi đỏ lên, rụt rè nói:

- Dao nhi bái kiến thúc phụ.

- Gọi thúc phụ làm gì, nghe không được tự nhiên, dứt khoát gọi cha là được rồi, sau này đỡ phải sửa.

Long Trần cười xấu xa nói.

Mặt Sở Dao lập tức đỏ như quả táo chín, có điều trong mắt đẹp toàn là vẻ vui sướng, môi anh đào há há mấy lần, cuối cùng cũng gian nan gọi ra:

- Cha!

Long Thiên Khiếu cười ha ha:

- Tốt tốt tốt, nhìn các ngươi đều lớn lên, cha thực sự rất cao hứng, đi, vào thành uống chút rượu.

Long Trần cười khổ lắc đầu:

- Cha, lần này chỉ sợ không được rồi, chỗ ta còn có không ít huynh đệ đang chờ.

Long Thiên Khiếu tính cách rộng rãi, chinh chiến nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu ý của Long Trần, vỗ vỗ vai Long Trần nói:

- Được, vậy chờ sau khi các ngươi thắng lợi rồi về, mẹ ngươi nhớ ngươi lắm đấy.

Nghe thấy mẫu thân, hai mắt Long Trần không khỏi đỏ lên, mũi có chút cay cay, Long Thiên Khiếu nói:

- Trần nhi, đừng buồn, xưa nay trung hiếu khó vẹn đôi đường, vả lại đây cũng không phải là sinh ly tử biệt gì cả, đi đi, ta và mẹ ngươi chờ ngươi.

Long Thiên Khiếu biết, Long Trần và Sở Dao có lời muốn nói với nhau, trực tiếp dẫn đại quân quay trở về trong thành, hiện giờ người trong thành đều đã rút lui hết rồi, bọn họ cũng phải đi thôi.

Long Thiên Khiếu đi rồi, Long Trần thở dài, quay đầu lại hỏi Sở Dao:

- Ngươi phải tới chiến trường à?

Sở Dao mỉm cười:

- Tạm thời chỉ sợ không được, ta cần chờ Diễn Đạo Giả của đối phương xuất hiện, mới có thể tham gia chiến đấu.

- Diễn Đạo Giả là gì?

Long Trần cả kinh.

- Sư phụ nói Diễn Đạo Giả, chính là thiên tài diễn thiên chi đạo, ứng vận mà sinh, nhân vật như vậy... Nghe nói đều là tuyệt đại cường giả.

Nói tới về sau, sắc mặt Sở Dao có chút mất tự nhiên.

Long Trần vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, kéo tay Sở Dao nói:

- Nói như vậy, Dao nhi ngươi cũng là một Diễn Đạo Giả?

Sở Dao có chút ngượng ngùng gật đầu, Long Trần không khỏi mừng rỡ, ôm eo Sở Dao, không ngừng xoay tròn trong không trung.

- Ha ha, Dao nhi, ngươi giỏi quá.

Sở Dao thấy Long Trần hưng phấn như vậy, tay ngọc vòng qua cổ Long Trần, trán nhẹ nhàng chạm vào trán Long Trần, khẽ cười nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (4)