Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 487: Sở dao cường đại (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Thiên Địa Tù Lung.

Theo một tiếng quát yêu kiều vang lên, đột nhiên đại địa vỡ ra, vô số xúc tu nhô lên, tốc độ nhanh như thiểm điện, bay thẳng tới ba trưởng lão của Huyết La Tông.

Ba trưởng lão của Huyết La Tông chấn động, vội vàng tránh né, nhưng những xúc tu đó tốc độ cực nhanh, đã cấp tốc trói họ lại.

Ba người hoảng hốt, vội vàng dùng vũ khí trong tay chém lên những xúc tu đó, nhưng vũ khí chém vào, lại phát hiện vừa trơn vừa dẻo, không ngờ không thể chặt đứt.

Chờ khi bọn họ lại chém xuống, những xúc tu đó đã cấp tốc lan ra, thắt chặt toàn bộ cánh tay bọn họ, cuối cùng thì không thể nhúc nhích.

Long Trần giống như không nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trên mặt toàn là thần sắc không dám tin, kích động nói:

- Sở Dao, là ngươi à?

Bởi vì quá kích động, ngay cả giọng nói cũng có chút run run, bởi vì thanh âm đó rất quen thuộc, chính bởi vì quen thuộc, cho nên mới khẩn trương.

- Long Trần.

Một tiếng gọi khe khẽ, một thân ảnh yểu điệu, mang theo một làn gió thơm nhào tới trước mặt Long Trần, ôm lấy Long Trần.

- Sở Dao, không ngờ đúng là ngươi.

Người thơm trong lòng, Long Trần vẫn cảm thấy giống như ở trong mộng, vội vàng ôm chặt lấy Sở Dao, sợ nếu buông tay thì nàng ta sẽ bay mất.

- Long Trần, ta rất nhớ ngươi.

Sở Dao ôm chặt Long Trần, có chút nghẹn ngào nói, chia tay hơn nửa năm, hai người cuối cùng cũng được gặp lại nhau.

Đối với Sở Dao, Long Trần có một loại thương xót phát ra từ nội tâm, chỉ có hắn mới minh bạch lúc trước Sở Dao là đáng thương cỡ nào.

Có lẽ là vận mệnh của hai người có chút tương tự, Long Trần càng thêm thân thiết với Sở Dao, tình cảm đối với Sở Dao là thương yêu.

Giai nhân trong lòng, khiến Long Trần dâng lên cảm giác ấm áp, trong mũi đều là hương tóc của Sở Dao, Long Trần cảm thấy không có gì hạnh phúc hơn lúc này, vừa muốn hỏi sao Sở Dao lại đến đây, bỗng nhiên có tiếng gầm tức giận truyền đến:

- Hỗn đản, là ai âm mưu hại người, cút ra đây cho lão tử.

Ba người bị nhốt không thể động đậy, không khỏi giận dữ hét.

Ba người đều không phát hiện là ai ra tay đã bị trói lại, tức tới tái cả mặt, lúc này bọn họ mới phát hiện, thứ quấn trên người bọn họ không ngờ là là cọc gỗ to bằng cánh tay.

Cọc gỗ vuông vức, nhìn qua giống như được cắt sửa, nhưng sau khi chúng giống như cánh tay cuốn lấy bọn họ, nhanh chóng biến thành cứng rắn, giống như sắt thép.

Trên cọc gỗ hiện lên phù văn rậm rạp, bất kể bọn họ dùng lực như thế nào, vẫn không thể lay động mảy may, chỉ có thể há miệng chửi to.

Lúc này khói bụi đầy trời tan đi, chung quanh có thêm mười mấy người, toàn bộ đều kinh hãi nhìn ba trưởng lão của Huyết La Tông.

- Sở Dao, đây là ngươi làm à?

Long Trần cũng nhìn ba trưởng lão đó đầy khiếp sợ, có chút không dám tin, trên đại địa, bằng không sinh ra mấy trăm cọc gỗ, giống như cỏ dại, khiến ba trưởng lão của Huyết La Tông bị vây chặt, giống như bánh chưng, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

Trên mặt Sở Dao hiện lên vẻ đắc ý, trong mắt đẹp sóng thu lưu chuyển, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Sau khi Thiên Mộc Cung chúng ta nhận được tin tức, các đệ tử tới trợ giúp, khi ta nhìn thấy thế lực đóng ở Phượng Minh, liền cảm giác có chút không ổn, vội vàng cùng Hoa sư tỷ tới, vừa đến đây liền phát hiện ba người bọn họ bắt nạt ngươi, sau đó ta liền xuất thủ.

Khi Sở Dao nói chuyện, mắt đẹp chăm chú nhìn Long Trần, từ lúc quen biết Long Trần tới nay, đều là Long Trần bảo hộ nàng ta, đây là lần đầu tiên nàng ta bảo hộ Long Trần, cho nên trong lòng tràn ngập tự hào.

- Tiểu tử, Sở Dao nhà chúng ta bái chưởng môn làm thầy, ngày đêm khổ tu cũng vì tên xú tiểu tử ngươi đó, ngươi đúng là hạnh phúc chết đi được.

Hoa Ngữ đã lâu không gặp, vẫn xinh đẹp như vậy, có điều khi nói chuyện vẫn là bộ dạng không khách khí đó.

Trong lòng Long Trần khiếp sợ không thôi, đồng thời cũng không khỏi cảm động, xem ra Sở Dao ở Thiên Mộc Cung cũng có một phen kỳ ngộ, không ngờ bái chưởng môn làm thầy.

Lúc trước ba người rời khỏi Phượng Minh, hắn là lăn lộn thảm nhất, Sở Dao bái chưởng môn làm thầy, A Man thì bái sư thúc của chưởng môn làm thầy, là sư huynh đệ với chưởng môn.

Mà Long Trần thì vẫn khổ sở mỗi ngày vì tích phân, không ngừng bôn ba lao lực, quả nhiên là đồng nhân bất đồng mệnh.

Trong lòng cảm khái, có điều lại rất cao hứng cho Sở Dao,cười nói với Hoa Ngữ:

- Sở Dao có thể có hôm nay, Hoa Ngữ tiền bối nhất định là giúp đỡ không ít, phải đa tạ tiền bối mới đúng.

- Đáng ghét, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, phải gọi là tỷ tỷ, đừng có gọi người ta già như vậy.

Hoa Ngữ có chút tức giận nói.

Long Trần vội vàng cười ha ha:

- Là tiểu đệ đường đột, tỷ tỷ xinh đẹp rạng ngời, đang ở vào lúc xuân thì, quả thật nên gọi là tỷ tỷ mới đúng.

Long Trần luôn tự nhận là da mặt không mỏng, có điều nói xong những lời này, vẫn cảm thấy tóc gáy dựng đứng.

Hoa Ngữ nhìn qua thì khoảng ba mươi tuổi, nhưng trên thực tế tuổi của nàng ta chỉ sợ phải lớn hơn bề ngoài của nàng ta mấy lần.

Bởi vì người tu hành nữ tính sau khi tấn thăng đến Đoán Cốt cảnh, sẽ tiêu hao đại lượng năng lượng để kích hoạt da thịt của bọn họ, có thể trì hoãn lão hóa rất lớn.

Cho nên tuổi của Hoa Ngữ chỉ sợ có làm bà nội của Long Trần cũng thừa sức, gọi một người như vậy là tỷ tỷ, còn phải lời ngon tiếng ngọt, Long Trần lo lát nữa sẽ bị sét đánh.

Nghe thấy Long Trần nói vậy, Hoa Ngữ không khỏi cười hì hì:

- Coi như tiểu tử ngươi biết điều, chẳng trách nha đầu Sở Dao này lại khăng khăng một mực nhớ tới ngươi, tiểu tử ngươi ở Huyền Thiên Biệt Viện đã câu dẫn mấy nữ nhân rồi?

Long Trần không khỏi ngẩn ra, con mẹ nó có thể nói chuyện tử tế không vậy.

Vừa khen người ta xong, liền trực tiếp cho người ta một gậy.

- Thiên Mộc Cung tiền bối, có thể thả chúng ta ra trước rồi nói không.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (4)