Đám người Long Thiên Khiếu đang lao về phía trước, đột nhiên một đạo phong nhận cực lớn lướt qua bên cạnh, nặng nề chém về phía đệ tử tà đạo.
Phong nhận dài đến hơn chục trượng, giống như máy xay gió cấp tốc xoay tròn, cắt ngang mặt đất, những đệ tử tà đạo đó không khỏi kinh hãi, vội vàng lui về phía sau.
Có điều vẫn có bảy tám người không kịp thu thế, trực tiếp bị đạo phong nhận cực lớn đó cắn nuốt, phong nhận khủng bố trực tiếp khuấy nát thân thể bọn họ.
Vù.
Hai bóng người một lớn một nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người, Long Thiên Khiếu nhìn bóng lưng phía trước, không khỏi ngây người.
- Trần nhi, là ngươi à?
Long Trần chậm rãi quay đầu lại, hơn nửa năm không gặp, phụ thân vẫn uy vũ như vậy, trong lòng Long Trần cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói:
- Cha, các ngươi lui trước đi, ta xử lý bọn chúng đã, hai cha con ta uống rượu ôn chuyện sau.
Long Thiên Khiếu hít sâu một hơi, nhìn Long Trần đã từ biệt hơn nửa năm, vẻ ngây ngô trên mặt đã không còn, trở nên thành thục, cương nghị hơn nhiều. Trong lòng cảm thấy an ủi, đồng thời cũng không khỏi có chút cảm khái, hài tử cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
- Toàn quân lui về phía sau.
Long Thiên Khiếu ra lệnh, dẫn theo đại quân cấp tốc rút lui, hắn biết trận chiến này, căn bản không thuộc về bọn họ.
Lúc trước chỉ là mang lòng liều chết, để có thể tranh thủ thêm một chút thời gian cho các bách tính có thể thoát được xa hơn.
Bọn họ hy vọng có thể dùng sinh mệnh của mình để chống đỡ đến lúc viện quân tới, cho nên biết rõ không địch lại vẫn muốn ngăn cản.
- Không ngờ Long Trần đã trở lại.
Thạch Phong kích động nhìn Long Trần và Tiểu Tuyết, trong lòng tràn ngập rung động.
Đệ tử tà đạo thấy Long Trần bỗng nhiên giết ra, không khỏi chấn động, một đệ tử hạch tâm hừ lạnh nói:
- Chỉ là một tên gà mờ Ngưng Huyết cảnh, ỷ vào sủng vật cường đại mà thôi, để ta đối phó con súc sinh đó, các ngươi tiếp tục giết người, thời gian cấp bách, giết hết người toàn thành rồi rút lui.
Tên đệ tử hạch tâm tà đạo kia sau khi dặn dò xong, bước ra một bước, lao thẳng tới Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết lập tức hơi rùn người xuống, chuẩn bị có động tác, Long Trần nhẹ nhàng vỗ Tiểu Tuyết, nói:
- Tiểu Tuyết, ngươi đừng động, để cho ta tới!
Long Trần bước ra một bước, chạy về phía tên đệ tử hạch tâm đó, hắn thấy Long Trần không ngờ lại tự mình đưa tới cửa, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
- Muốn chết.
Trường kiếm màu máu trong tay chém thẳng tới trước người Long Trần, thế đi như điện, vừa ra tay đã sát khí tràn ngập, huyết khí cuồn cuộn, nhắm thẳng vào tâm linh của người ta.
Đây là sự khủng bố của đệ tử tà đạo, bởi vì bọn họ giết chóc quá nhiều, sát khí đã thấm vào cốt tủy, chỉ sắp động thủ đã dẫn động sát khí cường đại, khiến người ta run rẩy trong lòng.
Đây cũng là lý do vì sao đệ tử chính đạo gặp phải đệ tử tà đạo sẽ bị áp chế, chính là vì bị sát khí trên người đối phương chấn nhiếp, không thể phát huy ra lực lượng vốn có.
Trên mặt Long Trần hiện lên một nụ cười lạnh, trường đao trong tay chém tới đầu tên đệ tử hạch tâm tà đạo kia, coi như không thấy trường kiếm đang đâm tới trước ngực.
Khóe môi tên đệ tử đó nhếch lên, lộ ra vẻ trào phúng, tuy Long Trần ra chiêu cũng rất nhanh, có điều dù sao hắn cũng ra tay trước, chiếm tiên cơ.
Dựa theo tốc độ này, hắn có lòng tin tuyệt đối có thể một kiếm đâm thủng tim Long Trần rồi thoải mái tránh né một đao của Long Trần.
Có điều khiến đệ tử hạch tâm tà đạo không ngờ là, ngay khi trường kiếm của hắn sắp đâm trúng Long Trần, một bàn tay phủ kín Lôi đình chi lực đã tóm chặt lấy trường kiếm của hắn.
Vừa bắt lấy trường kiếm, đồng thời một cỗ Lôi đình chi lực cường đại truyền đến, lập tức khiến cả người hắn tê dại, khiến hắn không khỏi hồn phi phách tán.
Cỗ Lôi đình chi lực này cũng không cường đại, nhưng vừa hay có thể khiến hắn tê liệt, nếu là bình thường thì cũng không tính là gì.
Nhưng hiện tại lại khác, đại đao của Long Trần đã chém đến trước cổ hắn, khi cảm giác tê dại biến mất, đầu của hắn đã bay lên trong không trung.
Phập.
Máu tươi phun lên cao ba trượng, Long Trần không đợi cái đầu người đó rơi xuống đất đã lại xông ra.
- Giết.
Một tiếng gào to vang lên, giống như kinh lôi chấn thiên, người đi theo đao, giết tới đám đệ tử tà đạo đang sợ tới ngây đơ.
Phập.
Trường đao đi về đâu, không ai có thể kháng cự, trường đao trong tay Long Trần là mượn của Vạn sư huynh, nhưng vẫn nặng tới hơn ba vạn cân.
Phối hợp với lực lượng biến thái Ngưng Huyết thập tam trọng của hắn, bất kể là binh khí gì, chỉ cần chạm vào mũi đao, lập tức vỡ nát, trường đao lướt qua, huyết nhục bay tán loạn.
Tên đệ tử hạch tâm kia là bọn họ dẫn đội, đầu mục bị trảm sát, người khác kinh hãi, chạy trốn ra bốn phía.
Đáng tiếc Long Trần căn bản không cho họ cơ hội đó, trường đao bay múa, một đao vung ra, ít nhất có một đệ tử tà đạo bị trảm sát, tiếng hét thảm vang lên liên tục.
Long Thiên Khiếu chinh chiến cả đời, không biết đã từng giết bao nhiêu người, lại vẫn nhìn mà hết hồn.
Những người đó không phải là người bình thường, đều là cường giả tà đạo, mỗi một người đều mạnh hơn hắn gấp mười lần.
Nhưng ở trước mặt Long Trần, bọn họ không ngờ chỉ có nước ngoan ngoãn bị chém chết, Long Trần đuổi theo cự ly hơn hai trăm trượng, những đệ tử đó đã bị giết sạch toàn bộ.
Vung trường đao trong tay, vẩy đi vết máu bên trên, cứ vậy lười biếng khiêng đại đao, đi đến trước người Long Thiên Khiếu, cười nói:
- Con trai của ngài chắc cũng tạm, không khiến ngài mất mặt chứ.
Nhìn Long Trần cả người đều là máu, càng lộ ra vẻ hùng tráng hơn, thấy nhi tử cường đại như vậy, trong lòng Long Thiên Khiếu quả thực vui như nở hoa.
- Tốt tốt tốt! Thật không hổ là con trai của Long Thiên Khiếu ta, giỏi lắm!
Long Thiên Khiếu vỗ vỗ vai Long Trần, hiện giờ Long Trần đã rắn chắc hơn rồi.
Long Trần cắm trường đao xuống đất, ôm một cái ôm kiểu anh hùng với phụ thân của mình.