Không thể không nói, người trước mắt này, không chỉ là thực lực, ngay cả trí tuệ cũng vô cùng cường đại.
Người đó thu hồi trường cung, bỗng nhiên nhìn về phía Long Trần, khi nhìn thấy Long Trần, hơi chấn động.
Long Trần cũng nhìn thấy ánh mắt của đối phương, lúc này Long Trần không ngờ phát giác máu của mình bắt đầu chảy rất nhanh, không ngờ tỏa ra chiến ý ngập trời, không khỏi hoảng sợ, vội vàng áp chế cỗ ý chí đó.
Hắn không ngờ sinh ra xung động muốn đánh một trận với tên gia hỏa khủng bố này, quả thực có chút mạc danh kỳ diệu.
Người đó cũng bị ảnh hưởng của Long Trần, áo choàng trên người không gió mà tự động, vội vàng áp chế khí thế của mình.
Vù.
Người đó vén áo choàng, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm mạnh mẽ, hai mắt như điện, có điều cằm hơi tròn, giống như một đứa trẻ con mũm mĩm.
Hai mắt rất có thần, có điều sâu trong ánh mắt hắn luôn có một loại vị đạo không thể diễn tả.
Sau khi lộ ra mặt thật, người đó đứng khoanh tay, mắt nhìn nhìn lên một góc bốn mươi lăm độ, vẻ mặt cô đơn ngâm:
- Thập niên giang hồ huề cung hành, tiến mang toái nhạc thiên địa khinh; cửu thiên thập địa càn khôn động, duy ngã Mặc Niệm dương uy danh.
Thanh âm vô cùng trầm thấp, lại có vị đạo tràn ngập nhịp điệu, tạo cho người ta một loại cảm giác cây cao gió cả, phối hợp với vẻ cô đơn trên mặt hắn, cùng với thi thể của đệ tử tà đạo nằm đầy đất, tràn ngập vị đạo cao thủ tịch mịch!
Vù.
Người đó nhẹ nhàng nhảy xuống thành lâu, bước tới xa xa, khiến người ta kinh hãi là, hắn vừa bước ra một bước, không ngờ đã đi xa mấy dặm.
Giống như đi dạo trong sân vắng, tiêu sái dị thường, trong phút chốc đã đi ra ngoài trăm dặm, dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Sau khi người đó biến mất, cửa thành mới chậm rãi mở ra, một đội binh lính thò đầu nhìn ra ngoài, thấy thi thể đầy đất, không khỏi mừng rỡ như điên, toàn thành hoan hô.
- Cuồng thật, có điều hắn cũng có vốn để cuồng, người đó quá đáng sợ.
Cốc Dương nhìn phương hướng người đó rời đi, trên mặt toàn là vẻ kinh hãi, một người một cung, tiêu diệt hơn một ngàn đệ tử tà đạo.
Ở trước mặt hắn, những đệ tử tà đạo hung tàn này quả thực chính là giống như cải trắng, có thể tiêu diệt thoải mái như giết gà giét chó.
- Long Trần, người này rốt cuộc là ai?
Đường Uyển Nhi không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Bởi vì trước khi người đó rời đi, có nhìn mọi người một cái, có điều bọn họ biết, mắt người đó là nhìn chằm chằm vào Long Trần.
Hơn nữa vốn hắn là mặc áo choàng, có điều sau khi nhìn thấy Long Trần, không ngờ lại lộ ra mặt thật, không biết là có ý gì.
Long Trần lắc đầu, kỳ thật trong lòng hắn cũng vô cùng khiếp sợ, không biết vì sao, ở trên người người đó, hắn có một loại cảm giác quen thuộc, chắc là hai người đều có chung một thứ nào đó, cho nên mới có loại cảm giác ấy.
- Mặc kệ hắn là ai, tóm lại không phải là kẻ địch.
Long Trần mỉm cười, áp chế sự khiếp sợ trong lòng, nói.
Người khác cũng gật đầu, không khỏi thầm lấy làm may mắn, tên gia hỏa khủng bố như vậy, nếu là kẻ địch, vậy quả thực là một hồi ác mộng.
- Không biết hắn là đệ tử của môn phái nào, tu vi cũng không cách biệt lắm với chúng ta, nhưng chiến lực lại khủng bố như vậy, quả thực là là yêu nghiệt.
Khí tức vừa rồi bùng nổ ra khi người đó công kích, chắc là ở Dịch Cân sơ kỳ, chưa tiến vào Dịch Cân trung kỳ.
Tu vi cũng tương tự như đại đa số người, nhưng chiến lực này quả thực vô cùng đáng sợ, khiến người ta run rẩy trong lòng.
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, mấy người đi xem có cái đầu nào hoàn chỉnh không, đều thu lại, lần này xem như chúng ta nhặt được tiện nghi lớn rồi.
Long Trần mỉm cười.
Đồng thời trong lòng cũng khẽ động, chẳng lẽ người tự xưng là Mặc Niệm kia không phải là đệ tử chính đạo, mà là một du hiệp?
Bằng không sao lại ngay cả đầu của những đệ tử này cũng không cần? Phải biết rằng những cái đầu đó có thể đổi được một khoản tích phân rất lớn.
Cường đại mà lại thần bí, khiến Long Trần cảm thấy máu của mình cũng không kìm được mà nóng lên.
Từ trước tới giờ, trong cùng cấp, hắn chưa bao giờ gặp được tồn tại có thể coi là làm đối thủ.
Mà tên gia hỏa tự xưng là Mặc Niệm này xuất hiện, khiến hắn không ngờ có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, có nhân vật như vậy tồn tại, chắc sẽ không còn tịch mịch nữa.
Không thể không nói, tốc độ quét dọn chiến trường của mọi người nhanh vô cùng, sau mười lăm phút đã xong, tổng cộng có có hơn bảy trăm cái đầu hoàn chỉnh, trong đó đầu của đệ tử cấp hạch tâm chỉ có ba cái, còn lại thì đều vỡ nát rồi.
Mà có người cũng hỏi thăm tướng lãnh trong thành, Mặc Niệm kia là tự dưng xuất hiện.
Hắn vừa đến, liền phân phó tất cả chiến sĩ đóng chặt cửa lớn, đừng ra khỏi thành, chuyện phát sinh sau đó thì bọn họ cũng nhìn thấy rồi.
Long Trần mở bản đồ ra xem, tòa thành này chính là Nam Lý Thành, cũng là khu vực họ cần thủ hộ.
Nói cách khác hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của mọi người là đóng giữ ở nơi này, chờ viện quân tới.
- Các ngươi phân ra một bộ phận người, giúp người trong thành rút lui về phía sau.
Hiện giờ tạm thời không có đệ tử tà đạo xâm nhập, cần cho bách tính trong thành rút đi.
Nếu không vạn nhất lại có đệ tử tà đạo tới, bọn họ chưa chắc đã có thể thủ được một tòa thành lớn như vậy, bách tính tất nhiên sẽ bị tàn sát.
Hơn nữa chờ sau khi viện quân tới, nơi này có thể sẽ trở thành chiến trường, cho nên để bách tính trong thành rút lui là thế ắt phải làm.
Ngay khi bách tính trong thành đang chậm rãi rút lui, một khối ngọc bài bên hông Long Trần bỗng nhiên nóng lên.
Long Trần vội vàng cởi ngọc bài ra xem, không khỏi biến sắc.