Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 476: Nam tử thần bí (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đường Uyển Nhi cắn cắn môi, cúi đầu quay về đội ngũ, toàn trường là một mảng tĩnh mịch, ngay cả những binh lính may mắn sống sót đứng ở xa xa cũng không dám thở mạnh.

Long Trần thở dài, nói với mọi người:

- Đừng để mất đi rồi mới biết quý trọng, đừng để mất đi rồi mới biết thống khổ, đừng để mất đi rồi mới biết cái gì là thủ hộ.

Ta có thể không chút khách khí nói với các ngươi, chính tà chi chiến lần này, người của chúng ta ở đây, có thể có một nửa người còn sống trở về đã xem như ông trời phù hộ rồi.

Nếu hiện tại các ngươi vẫn chưa thành thục, nếu chết rồi thì cũng thôi, xong hết mọi chuyện, nhưng nếu ngươi còn sống, ngươi sẽ sống nốt quãng đời còn lại trong hối hận! Cố gắng để bản thân làm tốt hơn, đừng để lại tiếc nuối!

- Long Trần sư huynh, ngài yên tâm đi, sai lầm này chúng ta sẽ chỉ phạm một lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

Các đệ tử hạch tâm hô lớn, bọn họ là tâm phục khẩu phục Long Trần, không chỉ là chiến lực cường đại của Long Trần, còn bởi vì lòng dạ và trí tuệ hơn xa người thường của hắn.

Long Trần gật đầu nói:

- Hiện giờ đã tới chiến trường rồi, không thể sử dụng ma thú phi hành. Nếu ta đoán không sai, các trưởng lão và sư huynh đã bắt đầu giằng co với các cao thủ tà đạo, hiện tại chúng ta phải dựa vào bản thân mình thôi.

Đây chỉ là tiên quân của tà đạo, có thể có đệ tử tà đạo mạnh hơn đang tiến tới đây.

Chúng ta ở gần chiến trường, có cái hay mà cũng có cái dở, cái dở chính là những đệ tử cứu viện của chính đạo vẫn đang trên đường đi.

Có lợi thì là! Khà khà, chính là không có ai cướp đầu người với chúng ta, các ngươi hiểu rồi đấy!

Mọi người thấy Long Trần sau cơn mưa trời lại sáng, lộ ra nụ cười, mọi người không khỏi trở nên hưng phấn.

- Mấy người đi chặt những đầu người còn hoàn chỉnh đi, đó đều là tích phân sáng loáng đó.

Bỗng nhiên Long Trần nói với A Man:

- A Man, tiểu tử ngươi sau này chú ý chút, có thể xuống tay nhẹ hơn không, một gậy này của ngươi đập xuống, hai mươi vạn tích phân cứ như vậy không còn nữa.

Mọi người cũng cảm thấy đau lòng, dựa theo phúc lợi bình thường mà tính, một gậy này của A Man đã đập bay một tháng phúc lợi của hai công hội rồi.

- Tại hắn dám trừng mắt lườm ta.

A Man vung lang nha bổng trong tay thở phì phì, vô cùng đúng lý hợp tình nói.

- Được rồi, sau này ngươi tận lực chú ý một chút, gặp phải người lợi hại, tận lực đập nửa người dưới thôi, giữ đầu hắn lại.

Long Trần chỉ có thể bất đắc dĩ nói, tuy biết trí nhớ của A Man không tốt lắm, nhưng nói một chút thì vẫn tốt hơn là không nói.

- Xin hỏi một chút, gần đây còn có thành trì nào không?

Long Trần nói với đám binh lính đó.

- Khởi bẩm đại nhân, tám trăm dặm về phía nam có một tòa Nam Lý Thành, thành trì còn lớn hơn chỗ chúng ta gấp mười lần, không biết có bị công kích hay không..

Một sĩ binh bước về phía trước, cung kính nói.

Long Trần gật đầu với đám binh lính đó, giơ ngón cái lên, nói:

- Dùng sinh mệnh của mình thủ hộ bách tính trong thành, các ngươi đều là dũng sĩ chân chính.

Nói xong Long Trần dẫn theo mọi người chạy về hướng nam, không bao lâu nữa sẽ có người của biệt viện an bài cho những người này rút lui, điều này không cần bọn họ quan tâm.

Việc bọn họ phải làm chính là kích sát những đệ tử tà đạo xâm nhập đầu tiên, không để bọn họ tạo thành thương vong quy mô lớn đối với bách tính.

Những đệ tử tà đạo tiên phong này vô cùng đáng giận, bọn họ không phải chủ lưu tà đạo chân chính, mà là một số thế lực tam lưu nhị lưu, đại quân chủ lưu vẫn ở phía sau.

Sau khi nhận được chỉ lệnh phát động công kích, bởi vì do cự ly gần, cho nên ngay lập tức giết ra.

Bọn họ giống như một đám sói, không ngừng điên cuồng giết chóc dân thường để thối luyện vũ khí và linh hồn của bọn họ, thăng cấp công pháp của bọn họ.

Tuy linh hồn của dân thường không cường đại bằng đệ tử chính đạo, nhưng chất không đủ thì dùng lượng để bố sung, đây cũng là một cách làm khả quan.

Những thế lực này đều là một số thế lực bất nhập lưu của tà đạo, khi thực sự khai chiến, chưa chắc đã có thể kiếm được lợi ích gì, cho nên nhân địa lợi để chiếm chút lợi ích.

Chỉ là bọn họ không ngờ, chiến trường lần này lựa chọn lại cách Huyền Thiên Biệt Viện quá gần, vừa tới đã bị đám người Long Trần giết sạch. Lợi ích còn chưa kiếm được bao nhiêu đã bị người ta tiêu diệt.

Long Trần dẫn theo mọi người một đường đi nhanh. Bỗng nhiên phía trước xa xa nhìn thấy một thành trì cực lớn.

Phía trước cửa thành có hơn một ngàn đệ tử tà đạo đang điên cuồng chạy về phía trước, đã sắp tới dưới cửa thành rồi.

- Không tốt, đệ tử tà đạo sắp vào thành rồi.

Mọi người không khỏi kinh hãi, nếu để bọn họ nhảy vào trong thành, sẽ có rất nhiều binh lính và bình dân bị kích sát.

Đám người Long Trần vội vàng đẩy nhanh bước chân, hy vọng có thể dùng tốc độ nhanh nhất giết tới, tận lực giảm bớt thương vong của bách tính tới mức thấp nhất.

Đột nhiên đồng tử Long Trần co rút lại, chỉ thấy trên thành lâu cao mấy chục trượng, xuất hiện một nam tử mặc áo choàng, chỉ để lộ ra nửa mặt từ mũi trở xuống.

Mắt thấy đám đệ tử tà đạo sắp xông tới dưới cửa thành, trong tay người đó bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường cung nhiều màu.

Tay phải nhẹ nhàng kéo dây cung, cung như trăng tròn, một mũi tên màu vàng hiện lên trên trường cung.

- Phá Vân Tiễn.

Một tiếng quát lạnh lùng giống như thiên thần thì thầm, tuy thanh âm không lớn, nhưng trong phạm vi mấy trăm dặm, mỗi người đều nghe rõ.

Người đó vừa dứt lời, tay phải buông nhẹ, một đạo quang tiễn (mũi tên ánh sáng) Màu vàng bắn thẳng tới các đệ tử tà đạo.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (4)