Phong nhận bay múa bay múa biến mất, tên đệ tử tà đạo giao chiến cùng Đường Uyển Nhi hai mắt mất đi thần thái, chậm rãi ngã xuống.
- Thắng rồi.
Cùng với tên đệ tử hạch tâm đó ngã xuống, trên toàn bộ chiến trường đã không còn một đệ tử tà đạo nào sống sót.
Đây là một hồi hoàn thắng, chỉ có mười mấy đệ tử bị thương, hơn nữa cũng không nghiêm trọng, sau khi được đệ tử chữa bệnh trị liệu, đã hoàn toàn khôi phục.
Trận chiến này khiến lòng tin của mọi người tăng vọt, cường giả trong tà đạo chẳng qua cũng thế mà thôi.
- Long Trần, ta thắng rồi.
Đường Uyển Nhi vẻ mặt hưng phấn đi đến trước mặt Long Trần, nhưng nàng ta phát hiện trên mặt Long Trần không có lấy một nụ cười, ngược lại là âm trầm tới dọa người.
Mọi người cũng phát hiện, tiếng hoan hô im bặt, có chút không hiểu gì nhìn Long Trần.
- Đây là một hồi chiến đấu lực lượng chênh lệch nhau rất xa, thắng rồi thì các ngươi kiêu ngạo à?
Long Trần lạnh lùng nhìn mọi người.
- Tuy đối phương cũng có gần ngàn người, nhưng đệ tử cấp hạch tâm của bọn họ lại chỉ có bốn người, mà chúng ta thì có bao nhiêu người?
Thắng lợi như vậy đáng để kiêu ngạo sao? Các ngươi nhìn phương thức chiến đấu của các ngươi đi, xem như thế nào? Các ngươi đang chơi trò chơi à?
Nhạc Tử Phong, ngươi thân là kiếm tu, ngươi cao quý lắm à? Gặp phải người yếu hơn mình thì khinh thường không thèm xuất thủ?
Mặc kệ sự sống chết của người phía sau, đơn độc một mình xông vào trong đám người, đi giết cường giả, cái này sẽ tỏ rõ sự cường đại của ngươi à?
Còn cả những người ai nấy tự nhận mình là đệ tử hạch tâm thì cho rằng mình là vô địch thiên hạ, các ngươi đều bị ngu à?
Sắc mặt Long Trần sầm xuống, quát mọi người:
- Đã nói với các ngươi những gì, chúng ta là một tập thể, đừng giở trò anh hùng. Muốn làm anh hùng, làm náo động thì con mẹ nó chẳng lẽ ta không biết làm chắc?
Chúng ta phải tin vào lực lượng tập thể, phải biết phối hợp với nhau, lúc trước đã nói với các ngươi kế hoạch tác chiến, các ngươi đều là lỗ tai mọc lông à?
Những kẻ địch đó đối với các ngươi mà nói thì là yếu, nhưng đối với đệ tử phía sau các ngươi lại là uy hiếp trí mạng.
Bọn họ liều mạng thủ hộ sau lưng của ngươi, các ngươi coi bọn họ là gì, là vật hi sinh hay là công cụ?
Các đệ tử hạch tâm bị mắng cho mặt đỏ bừng, trong lòng lại tràn ngập áy náy, quả thật bọn họ lúc trước có chút đắc ý vênh váo, sau khi khống chế được cục diện thì bắt đầu tự mình chém giết, không chiếu cố đến đệ tử phía sau.
Một mặt là vì hưng phấn, mặt khác cũng là lòng hư vinh tác quái, nhìn đệ tử hạch tâm khác đại triển phong thái, bản thân cũng không cũng không cam lòng tụt lại.
Lúc ban đầu, còn duy trì trận hình, nhưng giết một lúc thì đều mạnh ai nấy chiến, đã sớm quên mất an bài của Long Trần.
Không ít đệ tử hạch tâm đều cúi đầu, Long Trần từng nói với bọn họ, muốn kích hoạt tổ văn, vẫn cần phải có tồn tại quý trọng ở trong lòng.
Nhưng vừa rồi, bọn họ đã sớm quên sạch lời Long Trần nói, trong lòng bọn họ chỉ có bản thân mình, hiện giờ bị Long Trần mắng, đều xấu hổ vô cùng.
- Còn cả ngươi nữa, Đường Uyển Nhi, ta hỏi ngươi, nếu ngươi toàn lực xuất kích, liều chết đánh một trận, hắn có thể chống đỡ được mười chiêu của ngươi không?
Long Trần nộ khí không giảm, nhìn vẻ mặt giận dữ của Long Trần, đây là lần đầu tiên Long Trần nổi giận với nàng ta, khiến trong lòng nàng ta tràn ngập ủy khuất.
- Ta...
Đường Uyển Nhi vừa há miệng, lại nghẹn ngào không nói ra được, khẽ cắn môi đào, không phát ra tiếng.
Thanh Ngọc thấy Đường Uyển Nhi nghẹn ngào, không khỏi có chút đau lòng, đánh mắt ra hiệu cho Long Trần, nhưng Long Trần lại làm bộ như không nhìn thấy.
- Để ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi toàn lực xuất kích, hắn tuyệt đối không đỡ được bảy chiêu của ngươi.
Nhưng ngươi lại mất gần năm mươi chiêu mới kích sát được hắn, ngươi cho rằng thành tích như vậy cũng đáng để hưng phấn à?
Ngươi có biết không, hành vi này của ngươi sẽ khiến cả đội ngũ lâm vào tuyệt cảnh, nếu đệ tử tà đạo đó có thủ đoạn ác độc kiểu một lần gì, có lẽ ngươi dựa vào tu vi cường đại thì có thể chạy thoát thân, nhưng ngươi sẽ hại chết người bên cạnh ngươi, ngươi biết không?
Nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, đây không phải một hồi tỷ thí, mục đích xuất thủ chính là kích sát đối phương, có thể sử dụng một chiêu thì tuyệt đối không dùng tới chiêu thứ hai.
Còn cả Diệp Tri Thu, Cốc Dương, các ngươi xuất thủ căn bản vẫn chưa đủ độc, rõ ràng có mấy lần cơ hội, các ngươi có thể kích sát đối phương, nhưng các ngươi không dám mạo hiểm, tự dưng lại lãng phí nhiều cơ hội tốt như vậy.
Đường hẹp gặp nhau kẻ dũng sẽ thắng, nếu các ngươi e ngại tử vong thì không cần tu hành nữa, tham gia chính tà chi chiến làm gì? Để làm đá mài đao cho người ta à?
Lúc trước vì sao ta có thể kích sát Ngô Khởi tu vi cao hơn ta, chiến lực mạnh hơn ta? Đó chính là bởi vì ta dám liều mạng, mà hắn thì không dám.
Càng sợ chết thì người chết cuối cùng lại chính là mình, cho nên hắn chết mà ta thì vẫn vui vẻ đứng ở chỗ này mắng chửi người ta.
Hôm nay các ngươi rất khiến ta thất vọng, nếu lần sau còn như vậy thì cút đi, lão tử một mình dẫn theo hai huynh đệ của ta đi giết người là được, đỡ phải nhìn các ngươi tới phát tức!
Long Trần mắng xong, nộ khí vẫn không giảm, trên đường đi rõ ràng đã nói rồi, nhưng vừa khai chiến liền quên sạch, đổi lại là ai cũng không chịu nổi.
Khiến hắn thất vọng nhất vẫn là Đường Uyển Nhi, tuy có một thân thực lực cường đại, lại không chịu phát huy toàn lực, điều này khiến hắn quả thực không thể lý giải.
- Long Trần, ta sai rồi. . . Ngươi đừng nóng giận, ta minh bạch ý tứ của ngươi. . . Ngươi tha thứ cho ta được không?
Đường Uyển Nhi vừa nghẹn ngào vừa nói, nàng ta biết hôm nay Long Trần phẫn nộ, hơn nửa nguyên nhân là vì mình, lúc trước là nàng ta cầu Long Trần, để hắn chỉ huy mọi người, tận lực giúp mọi người có thể sống sót trở về.
Nhưng hành vi của nàng ta hoàn toàn là trái với ý nguyện của chính nàng ta, như vậy chẳng khác nào là làm tổn hại tới sự tín nhiệm của Long Trần.
Nhưng nàng ta cũng có chỗ khó xử của mình, tuy thực lực cường đại, nhưng nàng ta là một nữ tử, đặc biệt là chưa từng trải qua chém giết sinh tử chân chính, tùy tiện thay đổi phương thức chiến đấu của mình, điều này thật sự quá khó khăn.
- Về đội đi, có lẽ ngươi chỉ có chờ khi người bên cạnh ngươi vẫn lạc, ngươi mới minh bạch cái gì là thống khổ, mới biết được mục đích của chiến đấu là gì!
Long Trần hít sâu một hơi, tận lực khiến bản thân bình tĩnh lại, nói.