Cho nên, các ngươi muốn kích hoạt tổ văn, cần bộc phát ra năng lượng vượt quá sức tải của thân thể mình, tinh thần lực của ngươi mới có thể liều mạng đào bới lực lượngở sâu trong huyết mạch của ngươi.
Nhưng người không có mục tiêu thì không thể bộc phát ra được lực lượng cường đại như vậy, chỉ là khi sinh mệnh của mình bị uy hiếp, xác suất sẽ rất thấp.
Cho nên muốn kích hoạt phù văn, hoàn toàn là dựa vào bản thân các ngươi, phải xem các ngươi có quý trọng đồng bạn của các ngươi không, có quý trọng tính mạng của họ không.
Long Trần nói.
Hiện giờ đã nói rõ ra rồi, về phần có thể thành công hay không, vậy thì phải trông vào chính bản thân họ.
Long Trần tiếp tục nói:
- Lần này là một hồi sát lục chi chiến chân chính, xuất thủ chính là lấy kích sát đối phương làm mục đích, các ngươi phải tách bạch với thói quen chiến đấu bình thường, nếu không người chết sẽ là các ngươi.
Để giúp các đệ tử tận hết khả năng mà sống sót, cần cho họ sự cổ vũ lớn nhất, gia tăng lòng tin của bọn họ.
Cho nên chúng ta cần khi vừa tiến vào khu vực chiến đấu, tất cả đệ tử hạch tâm phải có biểu hiện tốt nhất, toàn lực kích sát kẻ địch, đánh ra một trận mở màn thật đẹp, hiểu chưa?
- Minh bạch rồi, chúng ta sẽ toàn lực ứng phó.
Mọi người vội vàng nói, hiện giờ Long Trần đã chia xẻ bí mật này cho mọi người một cách vô tư, những người trong lòng vốn có ngăn cách với Long Trần, hiện giờ sự ngăn cách trong lòng đã biến mất vô tung vô ảnh, trong lòng chỉ có cảm kích và kính sợ.
Long Trần gật đầu, nói với một nữ tử:
- Kỳ Nguyệt sư tỷ, về phần quân hậu viện thì làm phiền các ngươi, ta sẽ chuyên môn phân ra một nhóm người để bảo hộ các ngươi.
Nữ tử đó chính là Kỳ Nguyệt của Y Liệu Đường, lúc trước dẫn đội ngũ tới liệu thương cho người của Thiên Địa Hội.
Có điều lần đó xảy ra chút bất ngờ, bởi vì Lục Xuyên muốn thể hiện một chút bản sự của mình ở trước mặt Đường Uyển Nhi, kết quả bị Long Trần vả cho vỡ mặt.
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ toàn lực ứng phó.
Kỳ Nguyệt gật đầu nói.
Nàng ta dẫn tất cả đệ tử chữa bệnh của Y Liệu Đường đi theo đội ngũ, chính là hy vọng khi đệ tử bị thương có thể trị liệu kịp thời.
Một mặt có thể đảm bảo chiến lực cho toàn bộ đội ngũ, mặt khác cũng có thể giảm bớt sự hy sinh của các đệ tử.
Nếu đệ tử trọng thương, sinh mệnh bị đe dọa, ăn đan dược thì căn bản là không kịp, nhưng có một đệ tử chữa bệnh ngay lập tức xuất thủ trị liệu, có thể có xác suất lớn giữ được một mạng.
Nhưng chiến lực của người chữa bệnh không cường đại, cần phân công một số nhân thủ bảo hộ, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
- lần này Lục Xuyên đó cũng đi theo, ngươi chuyển cáo hắn một chút, nếu dám giở âm mưu thủ đoạn gì với ta, ta sẽ lập tức cắt đầu hắn xuống làm bóng để đá.
Long Trần nói.
Kỳ Nguyệt cười ha ha nói:
- Yên tâm đi, lần trước sau khi ngươi kích sát Ngô Khởi, hắn xem như đã triệt để thành thật rồi, tuyệt đối không dám giở trò gì đâu.
Long Trần gật đầu, hắn cũng không sợ Lục Xuyên giở trò xấu, chỉ sợ tiểu tử này xuất công không xuất lực, hiện giờ có Kỳ Nguyệt để ý hắn, vậy chắc không sao.
- Trên chiến trường, trên người mỗi đệ tử ít nhất phải mang theo ba đạn tín hiệu, hơn nữa tuyệt đối không thể để trong không gian giới chỉ, một mặt là để vào thời khắc mấu chốt không thể lấy ra kịp sẽ chậm trễ đại sự.
Mặt khác chính là khi phóng ra tín hiệu, nhớ kỹ nhất định phải bắn hết, để tránh đối phương đoạt được đạn tín hiệu, dẫn chúng ta tiến vào cạm bẫy...
Long Trần lại dặn dò một số chiến lược thường dùng trên chiến trường, tuy đệ tử tà đạo đều người tu hành chứ không phải bộ đội chính quy, không có khả năng có nhiều thủ đoạn như vậy.
Nhưng có câu lo trước khỏi hoạ, lúc này lải nhải thêm vài câu, có thể sẽ cứu lại được tính mạng của mấy đệ tử, tất cả đều đáng.
Long Trần dặn dò bộ sậu, ma thú phi hành không hề ngừng lại, toàn lực phi hành về phía trước, tốc độ của ma thú phi hành cấp ba cực nhanh.
Núi lớn liên miên ở phía trước chậm rãi biến mất, bình nguyên đã xuất hiện, mơ hồ nhìn thấy một số thôn xóm.
Khi mọi người bay đến bên trên thôn xóm, không khỏi hít một hơi lạnh, nhìn từng cỗ thi thể bên dưới, không khỏi máu trào lên, sát ý sôi trào.
- Đám vương bát đản thiên sát đích này.
Có người nghiến răng nghiến lợi mắng, một thôn xóm vài trăm người, khắp nơi đều là thi thể, từ già tới trẻ, không ngờ không có một ai sống sót.
- Toàn lực xuất phát về phía trước.
Long Trần bỗng nhiên đứng lên hét lớn một tiếng:
- Các huynh đệ, đệ tử tà đạo đang ở phía trước tàn sát bách tính vô tội.
Chiến đấu hôm nay không còn là một hồi thí luyện, mà là một hồi tranh đoạt chiến ngươi chết ta sống.
Không vì tích phân, không vì vinh quang, chỉ để chứng minh nhiệt huyết trong lòng chúng ta, dùng binh khí trong tay, chặt bỏ đầu của đối phương, cứ tận tình giết chóc đi.
- Giết! Giết! Giết!
Hình ảnh phía dưới lập tức kích thích tâm của mọi người, toàn bộ mọi người mắt đều đỏ rực.
Sự khẩn trương đối với chiến đấu đã bị quét sạch sau tiếng hô của Long Trần, ai nấy điên cuồng hô theo, sát khí ngút trời.
Bỗng nhiên phía trước xuất hiện một thành nhỏ, mấy chục đệ tử tà đạo mặc trường bào màu đỏ tay cầm loan đao, đang điên cuồng giết chóc bách tính vô tội, thành nhỏ máu chảy thành sông, tiếng kêu la liền thành một mảng.
Long Trần từ trên ma thú nhảy xuống đầu tiên, lao thẳng về phía các đệ tử tà đạo.
- Giết!