- Long ca, chúng ta đã trở lại rồi.
Một tiếng gầm truyền đến, phạm vi hơn mười dặm cũng có thể nghe thấy, chính là thanh âm của A Man.
Đường Uyển Nhi vội vàng rời khỏi lòng Long Trần, lau đi nước mắt trên mặt, nhìn về phía xa xa, chỉ thấy trên đường hai thân ảnh đang chạy về phía này.
Chính là A Man và Tiểu Tuyết, trên lưng A Man đeo lang nha bổng to hơn lúc trước một vòng, lang nha bổng trước kia to như thùng nước, hiện giờ thì giống như vại nước.
Toàn bộ lang nha bổng là một mảng đen xì, tỏa ra khí tức khủng bố, bản thân lang nha bổng đã giống như một con mãnh thú hung lệ, khiến người ta sợ hãi.
Khiếp người nhất là mỗi lần chân A Man chạm đất, đại địa đều hơi rung rung, ngay cả nền đá trên đường cũng bị giẫm vỡ.
Khi A Man và Tiểu Tuyết chạy tới gần, gạch lát trên đường đi đều vỡ vụn, một con đường đang yên đang lành đã biến thành đường đá vụn.
Long Trần liếc một cái là nhìn ra, vũ khí của A Man đã được đổi rồi, hơn nữa trọng lượng cực kỳ khủng bố, bằng không sẽ không đạp vỡ cả nền đá, đó chính là gạch đá có độ dày năm sáu thước vuông.
- Hỗn tiểu tử, ta bảo ngươi chú ý dưới chân một chút rồi mà, ngươi có nghe thấy không?
Phía sau Tiểu Tuyết và A Man, Thương Minh nhìn mặt đường vỡ nát, không khỏi giận dữ hét, có điều tuy trên mặt là vẻ phẫn nộ, nhưng trong mắt lại đầy yêu thương và tự hào.
Gừ gừ.
Tiểu Tuyết giống như một đạo cuồng phong bổ nhào tới trước mặt Long Trần, hiện giờ Tiểu Tuyết lại trưởng thành hơn rất nhiều, chiều cao đạt tới ba trượng, khí tức trên người còn khủng bố hơn.
Vết thương trên người nó đã sớm biến mất, lông cả cả người sáng loáng, trong hai mắt thần thái bay bổng, trên người tỏa ra uy áp cường đại.
- Ngươi thăng cấp rồi à?
Long Trần nhìn Tiểu Tuyết với vẻ không dám tin, khí tức trên người Tiểu Tuyết không ngờ đã là cấp ba trung kỳ, trên người mang theo uy áp vương giả, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tiểu Tuyết cọ đầu vào người Long Trần, cho dù thăng cấp, Tiểu Tuyết ở trước mặt Long Trần vẫn là tiểu bất điểm trước kia, tràn ngập sự quyến luyến không muốn xa rời với Long Trần.
- Long ca, cho ngươi xem vũ khí mới này, hay lắm.
A Man giống như một tiểu hài tử, vung lang nha bổng trong tay, không gian chấn động, giống như không khí sắp bị ép nổ, một đạo kình phong thổi quét bốn phương tám hướng.
Vù.
Lang nha bổng vung ra, kình phong gào thét, Đường Uyển Nhi hoảng hốt, kình phong trên lang nha bổng còn cường đại hơn công kích cường giả Dịch Cân cảnh bình thường phát ra gấp mười lần.
Đường Uyển Nhi vừa muốn vận chuyển Phong chi lực ngăn cản, phía trước đã có thêm một thân ảnh, Long Trần chắn trước người Đường Uyển Nhi.
Vù.
Kình phong khủng bố đó giống như biển giận rít gào, nhưng Long Trần đứng trước người Đường Uyển Nhi, giống như một tảng đá, mặc cho kình phong gào thét, lại không thể khiến hắn lay động mảy may.
Long Trần cũng kinh hãi không thôi, chia tay hơn một tháng, nhục thân của A Man lại cường đại hơn rồi.
Chỉ kình phong của lang nha bổng đã có thể khiến một đệ tử Dịch Cân cảnh gãy xương đứt gân, nếu bị lang nha bổng đập trúng, vậy sẽ trực tiếp đập nát người ta.
- Khà khà, Long ca, thế nào, đây là bảo bối sư phụ ta làm cho ta.
A Man đặt lang nha bổng xuống đất, gạch lát trên mặt lại vỡ nát một mảng, toàn bộ đỉnh núi đều chấn động.
Thương Minh vỗ một cái vào ót A Man, có điều chiều cao của hắn không đủ, chỉ có thể nhảy lên mà vỗ.
- Tiểu tử, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, phải cầm nhẹ thả nhẹ, ngươi đây là muốn hủy biệt viện à?
Thương Minh cả giận nói.
Có điều tuy ngữ khí thì tức giận, nhưng vẻ đắc ý và ngạo nghễ trên mặt lại ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra được, kỳ thật trong lòng hắn đang vui như nở hoa.
Tuy ngoài miệng thì mắng chửi người, có điều thấy đồ đệ của mình cường hãn như vậy, tuyệt đối khiến hắn nở mày nở mặt.
Về phần những gạch đá bị vỡ nát, căn bản không tính là gì, dù sao biệt viện cũng có nhiều người ăn không ngồi rồi như vậy, bảo họ đi làm lại là xong.
A Man vốn đi đường thôi đã giống như lưng vác một ngọn núi lớn rồi, toàn bộ đỉnh núi không ngừng rung chuyển, không ít người cực kỳ hoảng sợ chạy ra khỏi động phủ, cho rằng có ma thú khủng bố đột kích.
Kết quả vừa thấy là A Man và Tiểu Tuyết, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cất đi binh khí trong tay.
Có điều nhìn thấy trên đường đi toàn là gạch đá vỡ nát, tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Mà Thương Minh nhìn thấy sắc mặt của những đệ tử này, vẻ đắc ý trên mặt càng nồng đậm hơn.
Hắn tận lực làm bộ như vô cùng lạnh lùng, có điều diễn xuất của hắn thật sự quá kém, trong lòng hắn nghĩ gì, không ai không nhìn ra.
Đường Uyển Nhi vừa giật mình lại vừa buồn cười, đúng là một đôi kỳ sư quái đồ, có điều đối với lang nha bổng trong tay A Man, tất cả mọi người đều tràn ngập kính sợ.
- Có điều tiểu tử ngươi rất không tồi, lần đầu tiên biết gọi sư phó.
Thương Minh cười ha ha nói.
A Man luôn gọi hắn là lão nhân, mà Thương Minh cũng mặc kệ cách xưng hô này của A Man, ngược lại cảm thấy có chút thân thiết.
Hiện giờ A Man không ngờ lại phá lệ, gọi hắn là sư phụ, không khỏi khiến hắn có chút lòng hoa nở rộ.
- Tiền... khụ khụ, Thương Minh đại bá, lang nha bổng này nặng bao nhiêu cân thế?
Long Trần nhìn lang nha bổng trong tay A Man, không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
- Bảy mươi lăn vạn cân.
Thương Minh thản nhiên nói.
- Hả?
Nghe thấy câu ở, bao gồm cả Long Trần, tất cả mọi người đều há to miệng, một câu cũng không nói ra được.
Vũ khí nặng tới vạn cân chính là vũ khí hạng nặng, mà lang nha bổng của A Man không ngờ nặng tới bảy mươi lăm vạn cân, thực sự quá khiếp người.
Mọi người thấy cơ nhục cơ hồ muốn nổ ra của A Man, lại nhìn lang nha bổng bên cạnh hắn, không khỏi cảm thấy da đầu ngứa ran, nhân vật như vậy bảo người khác lấy gì ra mà đỡ?