Quả nhiên đúng như Long Trần dự đoán, lão giả đó gật đầu nói:
- Có, đều là tinh huyết của ma thú cấp bốn, ngươi cần à?
Nghe A Man nói, sư phụ của hắn vẫn luôn đi săn thú cùng hắn, thường xuyên ăn ma thú cấp bốn, cho nên thân thể hắn mới cường đại như vậy.
Phải biết rằng tinh huyết của ma thú cấp bốn chính là bảo bối, bất kể là thối luyện thân thể, hay là làm thuốc luyện đan, tác dụng đều rất rộng.
Cho nên Long Trần mới hỏi vậy, nghe thấy câu trả lời chắc chắn, Long Trần không khỏi mừng rỡ:
- Tiền bối có thể cho ta một ít không?
- Việc nhỏ thôi, đừng tiền bối tiền bối nữa, ngươi gọi như vậy ta cảm thấy không thoải mái, lão phu Thương Minh, nếu không muốn bái ta làm thầy, vậy gọi ta là Thương Minh đại bá được rồi.
Thương Minh xua tay nói.
Long Trần nhìn Lăng Vân Tử, nếu gọi Thương Minh là đại bá, vậy mình chẳng phải là cùng bối phận với chưởng môn à?
Lăng Vân Tử nhìn ra tâm tư của Long Trần, thản nhiên cười nói:
- Không có gì phải ngại cả, Huyền Thiên Biệt Viện chúng ta khác với tông môn khác. Tông môn khác đều là sư phụ dạy đồ đệ, đồ đệ dạy đồ tôn, khá là coi trọng bối phận, Huyền Thiên Biệt Viện chúng ta thì có phong cách giống như học đường thế tục, không câu nệ ở bối phận.
Lúc này Long Trần mới cười nói với Thương Minh:
- Long Trần bái kiến Thương Minh đại bá.
- Khà khà tiểu tử, kỳ thật cái mà lão nhân thật sự đánh giá cao ngươi là ngạo khí và ngoan kình của ngươi, rất giống với lão phu năm đó.
Cũng chỉ có người như ngươi, gặp phải những đệ tử tà phái cùng hung cực ác mới có thể thật sự hạ thủ được.
Về phần đám cải trắng trong nhà kính, ta nhổ vào, ta cũng lười chẳng muốn đánh giá, Tiểu Lăng Tử, ngươi đừng không cho là đúng.
Ta đã sớm nói rồi, quy củ của biệt viện có vấn đề, dưới hệ thống này thì bồi dưỡng ra được cái gì chứ?
Ai nấy ăn mặc đều xinh đẹp hơn người khác, chiến đấu chân chính là đọ tu vi của ai mạnh, chiến kỹ của ai nhiều, chiêu số của ai hoa lệ hơn à? Nói trắng ra mục đích cuối cùng của chiến đấu chính là dùng tiêu hao ít nhất để tiêu diệt đối thủ, có thể nhất kích tất sát thì tuyệt đối không ra tay lần thứ hai.
Gặp phải đối thủ mạnh hơn mình, phải giống như Long Trần, cho dù ngươi giết ta, ngươi cũng không sống được.
Ngươi nhìn cái tên Ngô, Ngô quái gì ý nhỉ?
Thương Minh bỗng nhiên không nhớ nổi cái tên đó, Đồ Phương vội vàng tiếp lời nói:
- Hắn tên là Ngô Khởi.
- Đúng, đúng, Ngô Khởi đó, quả thực chính là một đống cứt chó, tự cao tự đại, với cái đức hạnh đó của hắn, gặp phải cao thủ tà phái hung tàn, tuyệt đối có thể dọa cho hắn sợ đái ra quần.
Quyết chiến sinh tử còn chơi mưu kế, chiến thuật tâm lý, ta nhổ vào, đây là cường giả các ngươi bồi dưỡng ra à?
Bồi dưỡng ra một đám lợn, sau đó tặng cho đệ tử tà phái luyện tập, đệ tử của biệt viện chúng ta, đúng là đời này không bằng đời trước.
Thương Minh càng nói càng giận, nói tới cuối cùng, không khỏi thở dài một tiếng, trong hai mắt hiện lên một tia sầu não, giống như nhớ lại gì đó.
Lăng Vân Tử bị mắng mà không nói được câu nào, hắn cũng biết quy củ của biệt viện có chút vấn đề, nhưng mấu chốt đây là quy tắc bên trên chế định, không thể sửa đổi.
- Tiểu Lăng Tử, tuy lúc trước thiên phú của ngươi rất mạnh, có điều ngươi từ trong xương tủy lại thiếu một cỗ ngoan kình, làm việc quá lo trước lo sau, không có quyết đoán.
Cho nên cuối cùng ngươi thành chưởng môn của biệt viện chúng ta, ngươi nghĩ tới những cường giả cùng thời đi, bọn họ hiện tại đều là tu vi gì rồi?
Làm người tứ bình bát ổn, tất nhiên cũng có lợi, nhưng làm người tu hành thì lại không được, nếu không có dũng khí và quyết đoán, căn bản không đi được xa.
Thiên phú chính là cái rắm, ngươi đánh nó ra, có lẽ có thể hơi vang một chút, hun người ta một chút, nếu không đánh được, ai biết ngươi nhịn cái gì?
Nghe đến đây, Long Trần thiếu chút nữa th cười ra tiếng, có điều không thể không thừa nhận, Thương Minh nói quá đúng, lời thô nhưng ý không thô, quả thực là một châm thấy máu.
Người có thiên phú rất nhiều, nhưng không có loại ý chí liều mạng tu hành và sự quyết tâm vượt qua núi cao, phá tan sự ràng buộc của thiên địa, dù cho có thiên phú cũng là lãng phí, giống như Thương Minh vừa nói, rắm mà nén trong bụng, không đánh ra được thì chẳng có tác dụng gì.
Vốn Long Trần có chút cười nhạt đối với phương thức chọn lựa này của biệt viện, ngoài khảo hạch trong động phủ ra, phương thức khác, Long Trần đều không đồng ý cho lắm.
- Tiểu Lăng Tử, một đời người rất nhanh sẽ trôi qua, cái gọi là người để lại danh yến để lại tiếng, ta muốn hỏi ngươi một chút, đến khi ngươi chết, ngươi biết ngươi sẽ để lại gì không?
Ngươi chẳng để lại được gì cả, cả đời ngươi đều làm người quy củ, làm việc giữ khuôn phép.
Thương Minh lắc đầu, nói với vẻ thương xót:
- Vốn ta muốn bồi dưỡng ngươi thành một võ giả chân chính, kết quả ngươi cứ muốn nghe lời sư huynh, làm một hảo hài tử nghe lời.
Thương Minh nhìn A Man, hai mắt toàn là vẻ hài lòng:
- Ông trời đối đãi với ta không tệ, có thể cho ta lúc tuổi già gặp được một đồ đệ bảo bối như vậy, khà khà.
- Ông trời cũng đối đãi với ta không tệ, gặp được lão đầu ngươi, ta cuối cùng cũng có thể ăn đến ăn không vô nữa thì thôi.
A Man cũng cảm kích nói.
Biểu cảm của A Man khiến Thương Minh cười ha ha, tuy A Man có chút khờ, có chút ngốc, nhưng hắn không quanh co lòng vòng, mặc dù có lúc sẽ khiến người ta tức chết, nhưng Thương Minh lại thật lòng thích tiểu tử ngốc này.
Hắn coi A Man như con của mình, hắn biết A Man hàm hậu thành thật, tuyệt đối sẽ không đi bắt nạt người khác, cho nên khi A Man bị bắt nạt, hắn mới bất chấp tất cả, trực tiếp một phát tát bay Tôn trưởng lão.
Không phải không phải cố kỵ mặt mũi chưởng môn của Lăng Vân Tử, hắn đã sớm kéo Tôn trưởng lão sang bên đập chết luôn rồi.
Tâm tình vốn có chút buồn bực của Thương Minh bị một câu của A Man làm dịu đi nhiều, không khí cũng trở nên thoải mái hơn không ít.
Lăng Vân Tử trầm ngâm một chút, nhìn Long Trần nói:
- Long Trần, ngươi cảm thấy biệt việt nên làm thế nào mới có thể khiến đệ tử cường đại hơn?
Long Trần cười khổ nói:
- Chưởng môn đại nhân, ngài đây là đang chiết sát đệ tử rồi, tiểu tử chỉ là một gà mờ Ngưng Huyết cảnh, làm sao biết được nhiều như vậy.
Lăng Vân Tử mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng, ngươi vẫn chưa biết ngươi khủng bố thế nào đâu, chờ ngươi biết rồi sẽ không nghĩ như vậy nữa.
- Không sao, cứ nói ra suy nghĩ trong lòng ngươi, ta muốn nghe thử.
Lăng Vân Tử nghiêm túc nói.
Thấy Lăng Vân Tử không có ý nói đùa, Long Trần cũng không tiện cợt nhả, nghiêm túc nói: