Ứng chiến, sinh tử năm mươi năm mươi, không ứng chiến, vậy lập tức cút đi, đây cũng là lý do vì sao dưới tình huống bình thường đều là lấy điều hòa làm chủ, bởi vì bất kể kết quả có như thế nào, biệt viện cũng sẽ mất đi một đệ tử.
Thấy Ngô Khởi ứng chiến, toàn trường lặng ngắt như tờ, tâm cũng bắt đầu trầm xuống, đây là một hồi quyết chiến vô cùng không công bằng.
Nhưng trận quyết chiến này là Long Trần khởi xướng, điều này khiến trong lòng mọi người cũng có chút bất bình, đều là người mới, bất kể là ai đứng trên lập trường của Long Trần, đều sẽ cảm thấy khuất nhục vô tận.
Nhưng cho dù bọn họ là Long Trần, bọn họ đều sẽ lựa chọn ẩn nhẫn, chứ sẽ không như Long Trần, biết rõ không thể làm, vẫn khởi xướng Sinh Tử Ước Chiến.
Làm vậy nhìn thì rất ngu xuẩn, nhưng chuyện ngu xuẩn như vậy, không phải ai cũng có tư cách và dũng khí để làm.
- Được rồi, các ngươi đi theo ta.
Lăng Vân Tử thở dài, vung tay, thân thể mọi người chấn động, trước mắt mọi người hoa lên, sau đó liền xuất hiện trong một khoảng trống ở hậu sơn biệt viện.
Chỗ trống này có phạm vi mấy trăm dặm, chung quanh là một mảng hoang vắng, giữa chỗ trống có một lồng sắt cực lớn, trong lồng sắt có một tảng đá to.
Đá to vuông vức, cao chừng trăm trượng, không ngờ là một khối chỉnh thể, không biết vì sao lại bị khóa trong lồng.
- Đây là Quyết Tử Đài.
Đồ Phương thở dài nói, hắn biết chuyện đã diễn biến đến nước này, căn bản không không có dư địa quay lại.
Vươn tay lấy ra một khối linh thạch, nhẹ nhàng đặt lên trên một tấm bia đá phía trước Quyết Tử Đài, bên trên bia đá có rãnh, vừa hay có thể dung nạp một khối linh thạch.
Sau khi linh thạch được để vào trong rãnh, văn lộ trên bia đá sáng lên, đột nhiên đại địa bắt đầu chấn động kịch liệt, khiến mọi người giật nảy mình.
Mọi người hoảng sợ phát hiện, trong lồng sắt có một khối đá to chậm rãi dâng lên, không biết đá to đó nặng bao nhiêu, không ngờ có thể làm chấn động đại địa phạm vi trăm dặm, có thể thấy được trọng lượng cực kỳ khiếp người.
Sau khi đá to nhô lên hơn chục trượng, để lộ ra một lôi đài phạm vi trăm trượng phía dưới, mọi người giật mình phát hiện, trên lôi đài có một số thứ kỳ quái. Giống như một bộ tranh vẽ.
- Là hai người.
Có người phát ra một tiếng kinh hô, nhìn ra được hình dạng của tranh vẽ đó là hai người, có điều đã bị ép thành bánh thịt.
Mọi người không khỏi kinh hãi, không ngờ trong đây lại có người chết, nhìn khối đá to dày tới trăm trượng đó, mọi người lập tức minh bạch, bọn họ là chết như thế nào, trong nhất thời mọi người không khỏi sởn gai ốc.
Vù.
Bỗng nhiên một trận gió núi thổi qua, bức tranh đó lập tức biến mất, bởi vì năm tháng đã quá lâu rồi, hai người đều đã thành tro tàn, một trận gió thổi qua, lôi đài lại khôi phục sự bằng phẳng lúc ban đầu.
Lôi đài đã phục hồi như cũ, nhưng mọi người đều cảm thấy da đầu ngứa ran, chẳng trách lại gọi là Quyết Tử Đài, thực sự quá khủng bố.
- Thời gian Quyết Tử Đài mở ra là một canh giờ, nếu trong một canh giờ này không thể kích sát đối phương, Đoạn Sinh Thạch sẽ hạ xuống.
Đoạn Sinh Thạch này thì các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, trọng lượng của nó, đừng nói là các ngươi, cho dù cường giả cấp trưởng lão bị ép bên dưới cũng chắc chắn sẽ phải chết, cho nên các ngươi cần trước khi thời gian kết thúc, kích sát đối phương, nếu không sẽ giống như hai người đó.
Đồ Phương trầm giọng nói.
Ầm.
Cửa sắt trên lôi đài mở ra, lôi đài phạm vi trăm trượng từ vô số cột sắt to bằng cánh tay bao bọc lại, lúc này cửa sắt mở ra, giống như hung thú khủng bố há miệng, khiến người ta cảm thấy trong lòng run rẩy.
Long Trần gật đầu với đám người Đường Uyển Nhi, làm ra một thủ thế cứ yên tâm, sau đó bình tĩnh đi vào Quyết Tử Đài.
- Tiểu Man Tử, huynh đệ này của ngươi không tồi, rất có gan, phù hợp với khẩu vị lão nhân ta.
Lão giả đó nhìn Long Trần, trong hai mắt tinh quang lấp lánh, lộ ra vẻ tán thưởng.
- Có điều, ngươi không lo lắng cho hắn à?
- Lo lắng cái gì? Long ca của ta vô cùng cường đại, không ai có thể chiến thắng hắn cả.
A Man lắc đầu, đối với Long Trần, hắn có sự tự tin gần như là mù quáng.
Trong mọi người ở đây, A Man là người duy nhất không lo lắng cho Long Trần, trong ấn tượng của hắn, Long Trần chính là chiến thần bất bại.
Cho dù Long Trần quyết đấu với Lăng Vân Tử, hắn cũng sẽ cho rằng Long Trần có thể thắng, đây là tư tưởng một sợi gân của A Man.
Lão giả đó không khỏi lắc đầu, với nhãn quang của hắn, tất nhiên có thể nhìn ra tu vi của Long Trần đạt tới Ngưng Huyết đỉnh phong, trong nhục thân khí huyết mênh mông, chiến lực vô cùng cường đại.
Có điều nhục thân của Long Trần vẫn kém xa A Man, tuy cái răng thú trong tay không tồi, nhưng không phải vũ khí chân chính, uy lực cũng không mạnh.
Cho nên Long Trần đối kháng với Ngô Khởi, trên cơ bản không có bất kỳ phần thắng nào, trong dự đoán của hắn, nếu Long Trần có thể giữ được không chết, kéo dài tới lúc Đoạn Sinh Thạch hạ xuống thì đã xem như là chiến thắng rồi.
- Nếu hắn có thể sống sót đi ra, lão phu sẽ tự tay đo người đả tạo một thanh vũ khí cho hắn.
Lão giả đó lẩm bẩm.
- Lão đầu, vậy ngươi đi về trước đi.
A Man nói.
- Vì sao?
- Long ca của ta ắt sẽ thắng, hiện tại ngươi đi đả tạo luôn sẽ có thể tiết kiệm được không ít thời gian, ngươi ở lại đây không phải là phí thời gian à?
A Man trợn mắt, thản nhiên nói.
Lão giả đó bị A Man chọc cho tức lắm, có điều hắn biết tính tình của tiểu tử này, cũng không nói chuyện với hắn nữa, mắt nhìn chằm chằm về phía Quyết Tử Đài, lúc này Ngô Khởi cũng đã đi vào.
Rắc.
Sau khi Ngô Khởi tiến vào Quyết Tử Đài, cửa đá lập tức đóng lại, trên Đoạn Sinh Thạch một cái rãnh sáng lên, mọi người kinh hãi phát hiện, Đoạn Sinh Thạch bắt đầu từ từ hạ xuống.
Quyết chiến sinh tử bắt đầu.