Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng nghe thấy thanh âm của Long Trần, ai nấy vẫn kinh hãi không thôi, không ngờ Long Trần lại khởi xướng Sinh Tử Ước Chiến với một cường giả Dịch Cân cảnh đỉnh phong.
Phải biết rằng đây không phải là khiêu chiến bình thường, trừ phi có một phương không nghênh chiến, một khi đã nghênh chiến, trong hai người phải có một người chết.
Trên mặt Ngô Khởi hiện lên một nụ cười lạnh, tuy cảm thấy Long Trần rất mạnh, nhưng Long Trần trước giờ vẫn chưa được hắn để vào mắt.
Nếu không phải có viện quy hạn chế, hắn đã sớm kích sát Long Trần rồi, không ngờ hiện giờ Long Trần lại tự mình dâng đến cửa, không khỏi cười lạnh trong lòng.
- Long Trần, ngươi phải nghĩ cho kỹ, một khi Sinh Tử Ước Chiến này được khởi xướng, phải có một phương bại vong, không đùa được đâu, nếu có có oan khuất gì, hoặc là chịu đãi ngộ không công bằng gì, cứ khiếu nại với ta.
Lăng Vân Tử nói một cách nghiêm túc.
Dựa theo quy củ của biệt viện, khởi xướng Sinh Tử Ước Chiến, phải lấy điều hòa làm chủ, nếu không thể điều hòa mới có thể mở ra Sinh Tử Ước Chiến.
Một mặt để tìm hiểu điểm bùng nổ của mâu thuẫn, có thể hoàn thiện quy củ của biệt viện hơn, bởi vì nếu không phải có thâm cừu đại hận không thể xóa bỏ, chẳng ai lại đi khởi xướng Sinh Tử Ước Chiến cả.
Mặt khác, Lăng Vân Tử cũng có chút lo lắng, tuy Long Trần là thiên địa dị số, dựa theo cách nói trong truyền thuyết, người như vậy, chỉ chết dưới thiên đạo, không thể chết trong tay người thường.
Nhưng dù sao đó cũng là truyền thuyết, thiên địa dị số, bao nhiêu vạn năm cũng chưa chắc đã xuất hiện một lần, cho dù xuất hiện, trên cơ bản cũng là không ai biết.
Chỉ khi những người đó dẫn phát thần phạt diệt thế, mọi người mới biết bọn họ là thiên địa dị số.
Nhưng thiên địa dị số, trong lịch sử có ghi chép lại cũng chỉ có hai ba người, hơn nữa bởi vì niên đại quá xa xưa, cho nên vô cùng mơ hồ.
Tình huống cụ thể thì không ai biết, truyền thuyết cũng không thể tin hoàn toàn, tuy Long Trần vô cùng cường đại, nhưng đối mặt với cường giả Dịch Cân cảnh trung kỳ đỉnh phong, hắn kiểu gì cũng thua.
Cho nên Lăng Vân Tử chỉ ra, nếu có oan khuất gì thì có thể khiếu nại với hắn, nếu thật sự có hành vi bất công làm việc thiên tư, phá rối kỉ cương, hắn sẽ làm chủ cho Long Trần.
- Khởi bẩm chưởng môn, chuyện là thế này...
Đường Uyển Nhi vội vàng bước lên phía trước, nói ra đầu đuôi sự việc.
Long Trần xua tay nói:
- Chưởng môn đại nhân, ở trong thế giới thực lực vi tôn này, không có cái gì gọi là công bằng với không công bằng cả.
Cái gọi là không công bằng, chỉ là một khẩu hiệu của kẻ yếu, chỉ tổ thể hiện ra sự vô năng và ngu xuẩn của mình.
Nếu thế giới này không tồn tại công bằng, vậy thì dùng thực lực để nói chuyện đi, xin chưởng môn đại nhân thành toàn.
- Long Trần!
Đường Uyển Nhi biến sắc, rõ ràng là bên mình chiếm lý, Long Trần không ngờ lại không biện giải, cứ muốn khởi xướng Sinh Tử Ước Chiến.
Phải biết rằng Ngô Khởi đó chính là cường giả Dịch Cân trung kỳ đỉnh phong, cho dù Long Trần có cường đại tới mấy, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, đây là một tử lộ.
Trong lòng Đường Uyển Nhi tức lắm, Long Trần này có đôi khi thông minh tới mức khiến người ta cảm thấy hắn là một trí giả, nhưng lúc mà lên cơn ngu thì cho dù là mười con trâu cũng không kéo lại được.
- Hội trưởng, ngươi không cần khuyên, ta rất hiểu lão đại, đây là hắn muốn tự tay báo thù, hắn không muốn mượn lực lượng của biệt viện để xử trí Ngô Khởi.
Quách Nhiên nói.
Đi theo Long Trần lâu như vậy, Quách Nhiên rất hiểu tính cách của Long Trần, Long Trần không dễ tức giận, nhưng một khi đã tức giận, vậy thì chứng tỏ chuyện đã chạm đến nghịch lân của hắn.
Vả lại trong chuyện này hai bên đều có trách nhiệm, đầu tiên Tiểu Tuyết không phải là sủng vật của Long Trần, bởi vì nó không bị gieo ấn ký linh hồn, không thể phán định là ma thú tư hữu của Long Trần.
Ngô Khởi cũng có thể nói rằng mình ở nơi hoang vu trong lúc vô ý phát hiện một con ma thú, muốn thu phục làm tọa kỵ.
Một con ma thú vô chủ, ai cũng có quyền thu làm tọa kỵ, cho dù kích sát cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Nếu Long Trần nói ma thú này là của hắn, Ngô Khởi sẽ nói, ta đâu có biết là của ngươi, một là trên người Tiểu Tuyết không có bất kỳ dấu hiệu gì, không thể chứng minh nó là một con ma thú được người khác nuôi.
Hai, linh hồn của Tiểu Tuyết rất hoàn chỉnh, không có lạc ấn gì, chỉ từ hai điểm này, hắn đã có lý do tuyệt đối để đứng chân.
Cho dù chưởng môn cũng không thể nắm được thóp của hắn, Ngô Khởi chính là nhìn thấy điểm này, mới dám làm việc không kiêng nể gì như vậy.
Với trí tuệ của Long Trần, sao lại không nhìn thấu Ngô Khởi là có chỗ dựa nên không sợ? Như vậy căn bản là không thể báo thù, cho nên Long Trần lười chẳng muốn biện giải, vẫn hung hãn khởi xướng Sinh Tử Ước Chiến.
Đồ Phương biến sắc, hắn cũng nhìn ra được, Long Trần chống lại Ngô Khởi, căn bản là không có một chút hy vọng sống sót nào cả.
Nhưng quy củ của biệt viện, cho dù là chưởng môn cũng không tiện sửa đổi, hắn chỉ có thể thầm lo lắng, Long Trần này thật sự rất bướng, không biết thế nào là tránh lùi!
Ài! Đồ Phương chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
- Ngươi phải nghĩ cho kỹ, một khi ước chiến được mở ra, sẽ không thể sửa đổi.
Lăng Vân Tử lại nhắc nhở thêm một lần.
- Đa tạ chưởng môn đã nhắc nhở, đệ tử tâm ý đã quyết!
Long Trần thi lễ với Lăng Vân Tử, biết hắn là có hảo tâm, có điều chuyện này Long Trần tất phải làm.
Nhìn thấy thảm trạng của Tiểu Tuyết, khiến hắn đau tới nổ phổi, hắn cảm thấy nếu mình không thể giết được Ngô Khởi, mình sống quả thực chính là một loại sỉ nhục.
Tuy đối mặt với một cường giả Dịch Cân trung kỳ đỉnh phong, hắn không nắm chắc chút nào, nhưng hắn đã không quản được nhiều như vậy.
Lần này không phải ý chí trong đầu tác quái, mà là ý nguyện của bản thân hắn, không ai có thể thương tổn tới thân nhân của hắn mà không trả một cái giá cực đắt.
- Ngô Khởi, ngươi nói sao, có đáp ứng hay không.
Lăng Vân Tử thản nhiên nhìn Ngô Khởi một cái.
Ngô Khởi lập tức cảm thấy chút tâm tư này của mình lập tức đã bại lộ toàn bộ ở trước mặt Lăng Vân Tử, giống như ánh mắt của Lăng Vân Tử có thể nhìn thấu tất cả tư duy của hắn, khiến Ngô Khởi sợ toát mồ hôi.
- Đệ tử... Nhận khiêu chiến.
Ngô Khởi cúi đầu nói, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Vân Tử.