Phải biết rằng Sinh Tử Ước Chiến là không thể coi thường, nếu chưởng môn không bế quan, vậy cần chưởng môn nhân tự mình hỏi đến.
Bên cạnh Lăng Vân Tử trừ Đồ Phương ra còn có một lão giả còm nhom, tóc trên đầu lưa thưa, huyệt Thái Dương không ngờ lại lõm sâu xuống, nhìn qua thì cực kỳ dọa người.
Sau khi lão giả đó xuất hiện, liếc một cái liền nhìn thấy A Man đang dáng vẻ chật vật, sắc mặt không khỏi trầm xuống:
- Tiểu tử, sao ngươi lại chật vật như vậy? Ai bắt nạt ngươi, nói với vi sư, vi sư chặt tay hắn.
Lão giả đó nhìn qua thì còm nhom, nhưng thanh âm lại như trống da trâu, chấn vang cả sơn cốc, khiến người ta mắt nổ đom đóm, không ít đệ tử sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa thì bị chấn cho ngất đi.
Trong lòng mọi người hoảng hốt, lão đầu nhìn không bắt mắt này sao lại khủng bố như vậy, hơn nữa hắn không ngờ gọi tên cao to kia là đồ đệ.
Nghe thấy lão giả này xưng hô như vậy, sắc mặt Tôn trưởng lão lập tức tái đi, trong hai mắt hiện lên vẻ sợ hãi, sớm đã không còn vẻ vênh váo hung hăng lúc trước.
A Man chỉ vào Tôn trưởng lão, cả giận nói:
- Chính là lão hỗn đản kia kìa, không phân tốt xấu, đổ oan cho Long ca ta, ta không đánh lại hắn, lão đầu, ngươi giúp ta đánh hắn đi.
Lão giả đó giận dữ, nhìn chằm chằm Tôn trưởng lão, mặt Tôn trưởng lão lập tức từ xanh lục chuyển sang xanh lam, lắp bắp nói:
- Sư thúc tổ, ta...
Bốp.
Mắt mọi người thiếu chút nữa thì lòi ra khỏi tròng, lão giả đó căn bản không cho Tôn trưởng lão cơ hội giải thích, một tay lăng không vung lên, Tôn trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra ngoài.
Hơn mười cái răng rất hoa lệ rơi trong không trung, trực tiếp đập vỡ động phủ phía sau, đá vụn đổ rào rào, thanh thế khiếp người.
Lăng Vân Tử thở dài, cười khổ nói:
- Sư thúc, ngài ít ra cũng phải để người ta nói hết đã chứ.
Nghe thấy Lăng Vân Tử nói vậy, mọi người liền chấn động, lão giả tướng mạo bình thường này không ngờ là sư thúc của chưởng môn.
Chẳng trách Tôn trưởng lão lại sợ hãi như vậy, bối phận đúng là cao tới dọa người, cũng chẳng trách lại cường hãn như vậy, vừa rồi không biết dùng thủ pháp gì, cách không tát Tôn trưởng lão một cái, quả thực là quỷ thần chi kỹ, ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy, huống chi là tránh né.
Mọi người đều dùng vẻ mặt kinh hãi nhìn lão giả đó, lại nhìn A Man, ánh mắt lại chuyển tới trên người Long Trần, chỉ sợ lần này có trò hay để xem rồi.
- Nói cái gì mà nói? Ngươi làm sư huynh kiểu gì vậy? Sư đệ của ngươi bị bắt nạt, ngươi không ra tay thì cũng thôi, ta giáo huấn thằng ranh con này thì có làm sao? Có phải tiểu tử ngươi giờ đủ lông đủ cánh rồi thì dám gõ nhịp với sư thúc không, hay là hai chúng ta luyện chơi một chút nhé?
Lão giả đó không khỏi giận dữ nói.
Lăng Vân Tử cười khổ, tu vi của sư thúc cường đại tới khiếp người, nhưng tính cách lại nóng nảy, thậm chí có chút không phân rõ phải trái, lại có tiếng là bao che khuyết điểm, hắn không dám tiếp lời.
- Hừ, ngươi đã quên, lúc trước ngươi bị thằng nhóc của Quỷ Ảnh Môn bắt nạt, là ai dẫn ngươi đi đòi lại mặt mũi à? Thằng ranh vong ân phụ nghĩa này.
Lão giả đó vẫn lải nhải mắng.
Lăng Vân Tử cảm thấy mặt già nóng rực, mắng trước mặt nhiều người như vậy, quả thật có chút xấu hổ.
Có điều nhớ tới lúc trước mình gây ra họa, khi bị sư phụ trừng phạt, toàn bộ đều là sư thúc này che chở.
Ở bên ngoài chịu thiệt, vị sư thúc này cho dù là tính mạng cũng không cần, giúp mình ra mặt, trên thực tế, hắn còn sủng ái mình hơn là sư phụ.
Vị sư thúc này tu vi cường hãn, có điều tính tình cổ quái, không phải người hợp ý thì ngay cả nhìn người ta một cái cũng lười chẳng muốn nhìn.
Lần này sau khi Đồ Phương dẫn A Man về, lúc ấy mắt của vị sư thúc này lập tức đỏ lên, một phát cướp đi A Man, đối với A Man có thể nói là sủng ái có thừa, cơ hồ A Man muốn gì là hắn cho cái đó.
Có điều A Man trừ ăn ra thì trên cơ bản chẳng cần gì khác, cho nên để A Man được ăn no, hắn cũng không buồn tu hành, trực tiếp dẫn A Man rời khỏi biệt viện, tự mình săn thú cho A Man, chiếu cố A Man giống như chiếu cố hài tử.
Lần này vừa về biệt viện, A Man nghe nói Long Trần ở biệt viện, liền vội vàng chạy tới tìm.
Lăng Vân Tử và Đồ Phương đang uống trà với lão gia tử này, nghe hắn khen ngợi nhục thân biến thái của A Man, càng nói càng vui vẻ, quả thực là thao thao bất tuyệt.
Có điều vừa nóiđược không, bên Long Trần khởi xướng Sinh Tử Ước Chiến, vốn khiến vị lão gia tử này vô cùng khó chịu, mình đang kể cao hứng mà.
Có điều hắn cũng biết, Sinh Tử Ước Chiến là đại sự, dựa theo quy củ của biệt viện, chưởng môn phải tham dự.
Bởi vì liên quan tới sinh tử của đệ tử, dưới tình huống bình thường sẽ không phát sinh ước chiến như vậy, nếu đã phát sinh, vậy thì nhất định là có cừu hận không thể xóa bỏ.
Sinh tử của một hai đệ tử không thể ảnh hưởng tới sự phát triển của biệt viện, nhưng nguyên nhân dẫn phát mâu thuẫn vẫn phải được biệt viện coi trọng.
Trên đời này không có quy củ nào là hoàn toàn không có thiếu sót, cái này cần người ta điều chỉnh và bổ sung.
Nếu không có người lợi dụng sơ hở trong quy củ của biệt viện, khiến mâu thuẫn trở nên càng lúc càng kịch liệt, như vậy sẽ uy hiếp tới sự phát triển của biệt viện.
Lão giả đó mắng vài câu, thấy Lăng Vân Tử thủy chung chỉ cười bồi, cũng chán chẳng muốn mắng nữa, chỉ hung hăng lườm Tôn trưởng lão vừa từ trong đống đá vụn đi ra một cái.
Lăng Vân Tử sợ vị sư thúc này lại tiếp tục đánh người, vội vàng ho khan một tiếng:
- Là ai khởi xướng Sinh Tử Ước Chiến?
- Là đệ tử.
Long Trần tiến lên một bước nói.
Nhìn Long Trần đi ra, Lăng Vân Tử và Đồ Phương lặng lẽ trao đổi ánh mắt, đều nhìn thấy trên mặt đối phương viết: Quả nhiên là hắn.
- Ngươi muốn khởi xướng Sinh Tử Ước Chiến với ai.
- Đệ tử Long Trần, khởi xướng Sinh Tử Ước Chiến với Chấp Pháp Giả Ngô Khởi, dùng máu để thề, không chết không ngừng.
Long Trần giơ cao minh bài trong tay, ánh mắt như lưỡi dao nhìn về phía Ngô Khởi ở xa xa, trong thanh âm tràn ngập sát ý ngập trời, hôm nay chúng ta không chết không ngừng.