Lúc này người vốn đi theo phía sau Thiên Địa Minh cũng đã tới, nhìn thấy cảnh tượng hỗn chiến, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Đặc biệt là A Man giống như cự nhân kia lại như Man Thần sống lại, một thanh lang nha bổng thế không thể đỡ, không ngờ có thể lực địch Ngô Khởi.
Đây là lần đầu tiên mọi người được kiến thức sự khủng bố của A Man, cả người không có một tia dao động khí tức, hoàn toàn là dựa vào lực lượng nhục thân.
Cốc Dương vừa chạy tới, nhìn A Man dũng mãnh vô địch, trong lòng không khỏi thở dài, từ lúc hắn xuất đạo tới nay, trên lực lượng chưa bao giờ gặp đối thủ.
Hiện giờ nhìn thấy thần lực của A Man, cuối cùng cũng minh bạch cái gì gọi là núi này cao hơn núi kia, mình trước kia quả thực chính là ếch ngồi đáy giếng.
Phải biết rằng Ngô Khởi chính là đội trưởng của một tiểu đội chấp pháp, tu vi đạt tới Dịch Cân trung kỳ đỉnh phong, chiến lực vô cùng cường đại, không ngờ bị người ta chỉ dùng lực lượng bức cho phải liên tục lui về phía sau, đúng là nghe rợn cả người.
Khi người khác đang kịch chiến, Long Trần hít sâu mấy hơi, ép mình phải tỉnh táo lại đã, sau đó vội vàng đi đến bên cạnh Tiểu Tuyết.
- Tiểu Tuyết. . . Đừng sợ, ta tới rồi, sẽ không để ngươi phải chịu khổ nữa.
Trên người Tiểu Tuyết đầy rẫy vết thương, nhìn những vết thương đó, so với cầm roi quất lên người hắn thì còn đau đớn hơn.
- Ô...
Tiểu Tuyết kêu khẽ một tiếng, muốn biểu đạt gì đó, nhưng lại không đủ khí lực.
- Nào, nuốt vào đi.
Long Trần lấy ra một hạt châu từ trong không gian giới chỉ, đó là lễ vật lúc trước vị cường giả Linh giới kia để lại cho hắn.
Trong hạt châu ẩn chứa tinh hoa sinh mệnh cực kỳ khủng bố, lần trước A Man bị Anh Hầu tra tấn cho yếu ớt thoi thóp, cơ hồ đã hấp hối kề cận cái chết, là hạt châu này đã kéo A Man về từ trong tay tử thần.
Hiện giờ tuy Tiểu Tuyết cả người đều là thương tích, có điều không tới mức trí mạng, chỉ là vì mất quá nhiều khí huyết, cho nên mới vô cùng yếu ớt.
Vốn thương thế như vậy, trở về từ từ tu dưỡng là có thể khôi phục, có điều Long Trần không chờ được, vì Tiểu Tuyết, thứ quý giá tới mấy hắn cũng sẵn sàng bỏ ra.
Trực tiếp từ trong hạt châu lấy ra một giọt Sinh Mệnh Thần Dịch, hạt châu đó lập tức nhỏ đi một vòng.
- Nào, Tiểu Tuyết, nuốt nó vào đi.
Nghe thấy thanh âm của Long Trần, Tiểu Tuyết đã uể oải lại dồn hết sức muốn há miệng ra, nhưng nó lại không thể thành công.
Long Trần đành phải cậy miệng nó nhỏ Sinh Mệnh Thần Dịch vào yết hầu Tiểu Tuyết, sau khi cảm thấy Sinh Mệnh Thần Dịch bắt đầu tẩm bổ thân thể Tiểu Tuyết, Long Trần mới yên lòng.
Nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Tuyết, an ủi:
- Ngủ đi, chúng ta sẽ không bao giờ xa rời nhau nữa.
Thanh âm của Long Trần mang theo Linh hồn chi lực, Tiểu Tuyết lập tức ngủ say, chủ yếu là vì Tiểu Tuyết quá yếu rồi.
Hiện giờ nhìn thấy Long Trần, cuối cùng có thể thả lỏng tâm thần, Tiểu Tuyết nặng nề ngủ thiếp đi, Long Trần nhìn chung quanh, ở trong đám người, hắn nhìn thấy Nhạc Tử Phong.
Lần trước sau khi Nhạc Tử Phong tranh đoạt Huyền Linh Diệu Quả thất bại, cũng chưa từng có tiếp xúc gì thêm với Long Trần, tuy không tính là bằng hữu, nhưng cũng không xem như là kẻ địch.
- Nhạc huynh, nhờ chút, tìm mấy người làm cái cáng, đưa tiểu gia hỏa này về chăm sóc một chút giúp ta .
Long Trần nhìn Nhạc Tử Phong nói.
Nhạc Tử Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu:
- Long huynh yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt.
Nhạc Tử Phong không ngờ Long Trần lại tín nhiệm hắn như vậy, giao tọa kỵ của mình cho hắn tạm thời trông giữ.
Nhạc Tử Phong vẫy tay một cái với người phía sau, lập tức có bốn năm mươi người đi ra, cầm theo một cái cáng cực lớn, cẩn thận nâng Tiểu Tuyết lên.
Khi Long Trần trị liệu cho Tiểu Tuyết, cuộc đối chiến của mọi người cũng tiến vào hồi gay cấn, hai Chấp Pháp Giả bị mọi người vây công cuối cùng cũng nổi giận.
Đối mặt với một đám người dũng mãnh không sợ chết, bọn họ cũng bắt đầu đánh nặng tay, không ít người đều bị chấn cho hộc máu, bay ngược ra ngoài.
Dù sao chênh lệch của hai bên cũng quá lớn, bọn họ vừa tiến vào Dịch Cân cảnh, ngay cả nhất trọng thiên cũng chưa tới, trên chiến lực vẫn kém quá xa.
Trừ đệ tử cấp hạch tâm còn có thể miễn cưỡng ngăn cản ra, người khác chỉ cần chạm tới xích của hai người là lập tức bị đánh bay, đây là chênh lệch.
- Còn không thức thời, vậy đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt, kích sát tất cả các ngươi, phải biết rằng các ngươi đã vi phạm viện quy trước, cho dù giết các ngươi, chúng ta cũng không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì.
Một Chấp Pháp Giả phẫn nộ quát.
- Cút mẹ viện quy đi.
- Đóng lỗ đít của các ngươi lại, đừng phun ra cứt nữa.
- Đánh chết đám vương bát đản các ngươi.
Tuy thỉnh thoảng có người bị thương, nhưng đám đệ tử này không có một ai lùi bước, đều đỏ mắt xông lên.
Đồng bạn bị thương, chẳng những không khiến bọn họ sợ hãi, ngược lại càng lúc càng sục sôi ý chí chiến đấu, nghiến răng nghiến lợi lao lên.
Những người đứng xem ở bên ngoài cũng không khỏi nhiệt huyết sôi trào, cái gì gọi là đồng bạn? Cái gì gọi là huynh đệ? Cái gì gọi là có thể giao lưng của mình cho người khác?
Bọn họ cuối cùng cũng minh bạch, vì sao ngày đó Long Trần muốn giết mấy phản đồ kia, vì sao Long Trần không cho phép phản bội.
Kịch chiến dũng mãnh không sợ chết như vậy, không ai không cảm động, cũng chỉ có tín nhiệm tuyệt đối mới ngưng tụ ra sức chiến đấu đáng sợ thế này.
Thấy Tiểu Tuyết được nâng đi, Long Trần gật đầu với Nhạc Tử Phong để tỏ lòng biết ơn, như vậy hắn có thể phóng tay đánh một trận rồi.
Cốt nhận lại xuất hiện ở trong tay, thấy A Man đang điên cuồng kịch chiến, tuy không thể chiến thắng được Ngô Khởi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chắc không có nguy hiểm.
Mà chiến sự ở hai bên khác lại cực kỳ thảm thiết, thỉnh thoảng có người bị thương bay ra, nhưng lại có người khác lao vào.
Hai mắt Long Trần đỏ lên, đây là huynh đệ, dưới chân khẽ động, trực tiếp xông tới trước mặt một Chấp Pháp Giả, cốt nhận cắt qua thiên không, điểm thẳng tới mi tâm của người đó.