Long Trần tiến về phía trước, sắc mặt âm trầm, cốt nhận cực lớn vác trên vai, tay trái hắn đang túm tóc một người, giống như kéo chó chết, bước về phía mọi người.
Mà phía sau Long Trần, A Man giống như cự nhân, lưng đeo lang nha bổng cực lớn dài tới một trượng năm, giống như Khai Sơn Cự Thần, khiến người ta hít thở cũng khó khăn.
Khiến người ta kinh hãi là bọn họ nhìn thấy người đang bị Long Trần kéo lê trong tay, thân thể cơ hồ đã biến hình, tứ chi lòng thòng, không biết đã gãy bao nhiêu khúc.
- Tề Tín, là Tề Tín.
Có người cuối cùng không nhịn được phát ra tiếng kinh hô, bọn họ nhìn ra, người Long Trần đang kéo trong tay không ngờ là đệ tử hạch tâm Tề Tín.
Nhìn thấy Tề Tín, mọi người không khỏi hít một hơi lạnh, một đệ tử hạch tâm, ở trong lòng bọn họ là tồn tại chỉ có thể ngước nhìn, không ngờ cứ như vậy bị kéo đi.
Long Trần giống như căn bản không thấy những người đó, đi thẳng tới trước mặt mọi người, ném Tề Tín xuống đất, sau đó nói với mọi người:
- Hôm nay mời các huynh đệ tới đây, là muốn giúp Long Trần ta một việc, có điều việc này có thể sẽ ảnh hưởng đến địa vị của các ngươi ở biệt viện, thậm chí có khả năng sẽ bị trục xuất ra khỏi biệt viện.
Long Trần trầm giọng nói.
- Long Trần, đừng nói những lời thừa thãi, ngươi đã gọi huynh đệ chúng ta, chuyện của ngươi chính là chuyện của chúng ta, nói đi, muốn làm gì, cho dù ngươi bảo chúng ta đi hủy bức tượng này, chúng ta hiện tại cũng động thủ luôn.
La Thương cắt ngang lời Long Trần.
Tuy La Thương nói chuyện có chút trực tiếp, có điều lại đại biểu cho tiếng lòng của mọi người, trong lòng bọn họ, Long Trần là một anh hùng chân chính, quang minh lỗi lạc, nghĩa bạc vân thiên.
Để không khiến huynh đệ của mình phải chịu khuất nhục, còn khiêu chiến quyền uy của biệt viện, trực tiếp trảm sát năm tên phản đồ.
Cho dù bị trục xuất tới nơi sinh tử, cũng chưa từng nhíu mày lấy một cái, một mình cửu tử nhất sinh từ nơi trục xuất trở về.
Vừa về tới nơi, chuyện thứ nhất hắn làm chính là dẫn theo mọi người trả lại khuất nhục đã phải chịu đựng cho đối phương gấp bội, phần khí phách đó khiến người ta nể phục.
Ở trong lòng bọn họ, Long Trần là mục tiêu của họ, là thần tượng của họ, đừng nói là bị trục xuất khỏi biệt viện, cho dù chết, đi theo nhân vật anh hùng như vậy cũng đáng.
- Được, đã vậy thì Long Trần ta cũng không lắm lời, chúng ta làm lớn một hồi.
Long Trần nói xong, một cước đá vào ngực, Tề Tín Tề Tín vốn đang hôn mê, lập tức thân thể chấn động tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại cả người liền run rẩy, phát ra một tiếng hét thảm tê tâm liệt phế, giống như là lợn bị chọc tiết.
- Nói, Ngô Khởi sống ở đâu?
Long Trần lạnh lùng nói.
- Ở... Kỳ Phong Các... Nơi đóng quân.
Tề Tín run run rẩy rẩy nói.
Thật sự là đau quá, Long Trần cho hắn ăn viên đan dược đó, khiến đau đớn của hắn tăng lên gấp mười lần, hắn thực sự không chịu nổi, cũng không dám phản kháng Long Trần nữa.
Bùm.
Long Trần lại đá một cước vào ngực hắn, trực tiếp khiến hắn ngất đi, sau khi Tề Tín ngất rồi, cả thế giới đều im lặng, có điều tiếng hét thảm thê lương giống như heo bị chọc tiết vừa rồi vẫn vang vọng bên tai mọi người.
- Đi theo ta.
Long Trần mang theo Tề Tín, đi về phía cửa đông môn của biệt viện, nơi đó chính là Kỳ Phong Các, ở đó có một nơi đóng quân, chính là nơi Ngô Khởi đóng quân.
Mọi người vừa nghe vậy thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cuối cùng cũng minh bạch, Long Trần tập hợp mọi người, không phải đọ sức với đám người Cốc Dương, mà là nhắm vào Chấp Pháp Đội.
Trong lòng mọi người không khỏi cả kinh, có điều lập tức lại hưng phấn, chuyện kích thích như vậy, chỉ sợ chỉ có Long Trần mới dám nghĩ, cũng mới dám làm.
Từ lúc biết Long Trần tới nay, hình như Long Trần trước giờ đều luôn ra bài không theo lẽ thường, cơ hồ không có mấy người, có thể đoán được trong lòng Long Trần nghĩ những gì.
Nhìn đám người Tống Minh Viễn hưng phấn đi theo phía sau Long Trần, Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu nhìn nhau, không khỏi cười khổ.
Nam nhân từ trong xương tủy vĩnh viễn đều hiếu chiến như vậy, giống như gây họa chính là bản năng của bọn họ, cho dù là những đệ tử ngoại môn đó cũng đều hai mắt tỏa ra ánh sáng cuồng nhiệt, khiến Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu thực sự không biết phải nói gì.
Nhìn thân ảnh của Long Trần ở phía trước, không biết vì sao, Đường Uyển Nhi không ngờ cảm thấy mình cũng có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Giống như lúc nhỏ lén lút làm chuyện xấu, trong lòng vừa khẩn trương, lại cảm thấy một loại kích thích không hiểu.
Long Trần chính là một bại hoại điển hình, hắn vĩnh viễn sẽ không làm một đứa bé ngoan, bất kỳ quy củ và trói buộc nào đối với hắn mà nói dường như đều không có tác dụng gì.
Hắn giống như một con đại bàng giương cánh bay cao, muốn thoát khỏi sự trói buộc của thiên địa, phát vỡ tất cả quy tắc, chỉ muốn tự do tự tại.
Đám người Long Trần chậm rãi tới thẳng Kỳ Phong Các, mọi người thấy vậy cũng đều đuổi theo.
- Không ngờ là Cốc Dương và Lôi Thiên Thương.
- Trời ạ, bọn họ đều bị thương, ai làm thế?
Đúng lúc này, mọi người nhìn thấy xa xa có hai người chậm rãi đi tới, mọi người lập tức phát ra một trận kinh hô.
Sắc mặt hai người đều tái nhợt, khí tức hỗn loạn, trên người vết máu loang lổ, hiển nhiên vừa trải qua một hồi đại chiến.
Đặc biệt là hai tay Cốc Dương lộ ra một độ cong quỷ dị, rất rõ ràng là bị bẻ gẫy, mà Lôi Thiên Thương thì đi đường cong lưng gập bụng, ngực lõm một khối, xem ra thương thế của hai người đều cực kỳ nghiêm trọng.
Hai người này vừa xuất hiện, lập tức có người tiến lên, chính là mấy đệ tử hạch tâm liên minh với Cốc Dương.
- Cốc huynh, Lôi huynh, các ngươi...
- Đừng hỏi, chúng ta đi xem náo nhiệt.