Long Trần nói xong, một phát tát ngất Tề Tín, một tay khiêng cốt nhận, một tay túm tóc Tề Tín, giống như kéo một con chó chết đi xuống núi.
A Man cũng vác lang nha bổng cực lớn đi theo sau lưng Long Trần, lang nha bổng dài đến một trượng năm đó được hắn vác trên lưng, không ngờ không cảm thấy vướng víu gì.
Sau khi thân ảnh của hai người biến mất, mọi người mãi lâu sau vẫn không nói được câu nào, tuy biết Long Trần không lâu, nhưng Long Trần lần này từ nơi trục xuất về, cả người đều thay đổi.
Trở nên phong mang tất lộ, khí phách lẫm liệt, giống như tuyệt thế thần binh, xóa đi vết gỉ trên thân, bắt đầu tỏa ra sự sắc bén của mình.
Đặc biệt là sự sát phạt quả quyết, tâm ngoan thủ lạt khi Long Trần xuất thủ, giống như đè một tảng đá to vào trong lòng người ta, khiến người ta triệt để bị hắn chấn nhiếp, ngay cả dục vọng xuất thủ cũng không khơi dậy nổi.
Long Trần tràn ngập khí phách và bưu hãn, một tay khiêng cốt nhận, một tay kéo Tề Tín đã hôn mê bất tỉnh, hình ảnh này khiến bọn họ vĩnh viễn không thể quên được.
Vốn là Tề Tín mời Cốc Dương và Lôi Thiên Thương tới đây uống rượu, lén nói với hai người, mình đã ra tay.
Bởi vì có không ít đệ tử tuần tra ở bên ngoài đã phát hiện tung tích của Tiểu Tuyết, có điều Tiểu Tuyết chỉ thỉnh thoảng mới tới một lần, không động thủ với ai, cũng không ai dám trên gan mọc lông đi chọc Tiểu Tuyết.
Mà đoạn thời gian phát hiện Tiểu Tuyết, chính là lúc Long Trần bị trục xuất, đám người Tề Tín biết thì biết, nhưng chưa từng nghĩ tới có ý đồ với Tiểu Tuyết.
Tuy bọn họ đã tấn thăng Dịch Cân cảnh, có điều bản thể của Tiểu Tuyết chính là Xích Diễm Tuyết Lang, là vương giả trong ma thú cấp ba, bọn họ vẫn chưa cuồng vọng đến mức đi trêu chọc nó.
Lần này Long Trần trở về, khiến bọn họ thảm hại không thôi, còn mất hết mặt mũi, Tề Tín lập tức nghĩ tới Tiểu Tuyết.
Bọn họ không động được tới Tiểu Tuyết, nhưng không có nghĩa là người khác không động được, thế là Tề Tín nhớ tới Ngô Khởi từng có khúc mắc với Long Trần.
Bởi vậy mới vụng trộm nói với Ngô Khởi, Long Trần có một con ma thú cấp ba Xích Viêm Tuyết Lang làm tọa kỵ, vẫn luôn ở ngoại vi của biệt viện.
Lúc ấy Ngô Khởi liền triệu tập hai sư huynh đệ, đi bắt Tiểu Tuyết về, có điều hắn hiển nhiên đã xem nhẹ sức chiến đấu của Tiểu Tuyết, cho nên ba người đều bị thương.
Có điều bất kể là nói như thế nào, âm mưu của Tề Tín cũng đã thực hiện được, khi Long Trần tìm được Tiểu Tuyết, kiểu gì cũng xảy ra xung đột với Ngô Khởi, đây là điều hắn muốn nhìn thấy.
Hôm nay nghe nói Long Trần đang gióng trống khua chiêng tìm Tiểu Tuyết, Tề Tín đã chuẩn bị tọa sơn quan hổ đấu, mời hai người tới cùng xem náo nhiệt.
Nhưng ba người vừa tụ lại một chỗ, Long Trần đã tìm đến, kết quả trò hay không thành, bản thân đã bị đánh thành tàn phế.
Toàn trường yên tĩnh không tiếng động, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết nên làm gì, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Cốc Dương chậm rãi đứng lên, không thể không nói, thân thể của hắn quá cường hãn, không ngờ vẫn có thể đứng lên được.
- Các ngươi đi về trước đi.
Cốc Dương nói với mọi người, bản thân mọi người quay về động phủ của mình, có một số người đã bắt đầu thu thập hành lý.
Bởi vì bọn họ phát hiện, nơi này đã không còn gì để lưu luyến, đầu lĩnh bị người ta túm tóc kéo đi, toàn bộ công hội đã không còn mặt mũi.
Vả lại sự điên cuồng hôm nay Tề Tín thể hiện ra, khiến bọn họ không rét mà run, cứ tiếp tục như vậy, Long Trần và Tề Tín sẽ thành tử địch.
Hai người đã thành trạng thái không chết không ngừng, có điều so sánh hai người với nhau, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng, mạng của Tề Tín không cứng bằng Long Trần.
Đùa gì thế, từ phần mộ của người bị trục xuất cũng có thể bò về, khai sáng lịch sử, nhân vật như vậy, ngươi còn tính kế người ta, không phải không phải là muốn chết à?
Hiện giờ Long Trần đã quật khởi như lưu tinh, dùng năm thế lực do Thiên Địa Hội cầm đầu, hợp thành Thiên Địa Minh, hiện giờ minh này là không ai có thể lay động.
Cho dù là người mù cũng có thể nhìn ra tình thế, nhưng tên Tề Tín này bị đố kỵ làm mờ mắt, không ngờ lại làm ra chuyện tổn nhân bất lợi kỷ như vậy, quả thực là ngu tới không có thuốc chữa.
Hiện giờ ba thế lực lớn, Thiên Địa Minh đã một nhà độc đại, đứng thứ hai là bọn họ, nhưng bọn họ lại là tử địch với Long Trần.
Chỉ cần có còn Long Trần, bọn họ đừng hòng có ngày xuất đầu, mà bên Quan Văn Nam người ta vẫn là sách lược bảo thủ, chỉ cần hắn không phải kẻ ngốc, chắc sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này.
Như vậy thế cục tương lai đã vô cùng rõ ràng, Thiên Địa Hội ôm năm vị trí đầu, còn lại sẽ để cho thế lực trung lập của Quan Văn Nam, mà bên bọn họ, khà khà, chỉ cần Long Trần còn sống, bọn họ đừng hòng cất đầu dậy.
Mà mạng của Long Trần cứng như vậy, nói cách khác, hy vọng có thể ngẩng đầu lên ở đây là vô cùng xa vời.
Nếu đã là như vậy, chẳng thà rời khỏi công hội, cho dù không phải đệ tử công hội, cũng có thể tiếp nhận một số nhiệm vụ, tuy không nhiều bằng ở trong công hội, nhưng ít nhất cũng không cần phải đối địch với Long Trần.
Cả ngày đối địch với một nam nhân như tử thần, dù sao cái cần không chỉ là dũng khí, mà bọn họ lại ngay cả dũng khí cũng không có.
Thấy mọi người đã giải tán, Cốc Dương nuốt vào một viên đan dược, trước tiên áp chế thương thế trong cơ thể, sau đó không khỏi thở dài một hơi.
Vốn chỉ một Long Trần đã đủ khủng bố rồi, hiện giờ lại có thêm một quái vật còn khủng bố hơn Long Trần, bọn họ xem như đã triệt để hết hy vọng.
Cốc Dương không khỏi có chút hối hận, lúc trước mình quả thật quá kiêu ngạo, muốn dựa vào vũ lực tuyệt đối áp đảo đám người Đường Uyển Nhi, khiến bọn họ triệt để khuất phục.
Vốn hắn cũng khinh thường thủ đoạn như an bài nằm vùng, nhưng dưới sự cổ động của Tề Tín, cuối cùng vẫn đồng ý.
Hiện giờ bởi vì Tề Tín, hai bên đã thành kẻ địch không chết không ngừng, đột nhiên Long Trần cường thế quật khởi, khiến tiền đồ của bọn họ trở thành một mảng u ám.
- Ngươi thế nào rồi?
Cốc Dương kéo Lôi Thiên Thương dậy.
- Ta bị Lôi đình chi lực phản phệ, chỉ sợ phải tu dưỡng một đoạn thời gian.
Lôi Thiên Thương ngưng trọng nói.
- Sao có thể như vậy được?
Cốc Dương chấn động, hắn rất hiểu Lôi Thiên Thương, tuy không cường đại bằng mình, nhưng chiến lực tuyệt đối vô cùng bưu hãn.