- Long Trần sư huynh, ba ngày trước bên Tống Minh Viễn sư huynh có người đang trực nhật, nhìn thấy ba Chấp Pháp Giả khiêng một vật thể cực lớn quay về biệt viện.
Đệ tử đó nói.
- Có thấy rõ là Tiểu Tuyết hay không không?
Long Trần vội vàng hỏi.
Đệ tử đó lắc đầu nói:
- Người nói vật thể đó được bịt kín, không nhìn thấy bên trong là gì, có điều nhìn hình dạng thì kinh thước không khác biệt nhiều với Tiểu Tuyết mà Long sư huynh nói.
Hơn nữa hắn còn nói, lúc ấy dáng vẻ của ba Chấp Pháp Giả đó có chút chật vật, có người trên người còn dính vết máu, chắc là vừa trải qua một hồi đại chiến.
Trong lòng Long Trần chấn động, thật sự có khả năng là Tiểu Tuyết, chỉ không biết rốt cuộc là ai ra tay.
Biệt viện tổng cộng có hơn một trăm Chấp Pháp Giả, phân công quản lý mấy chục khu vực, không phải là luôn ở cùng nhau, xem ra phải hỏi từng người rồi.
- Long ca, Tiểu Tuyết làm sao vậy?
A Man hỏi.
- Tiểu Tuyết bị người ta bắt đi rồi.
Long Trần cắn răng nói.
- Ai mà to gan vậy, dám khi dễ Tiểu Tuyết, A Man một gậy đập chết hắn.
A Man không khỏi giận dữ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Lăng Hạo chạy vào, Lăng Hạo là đệ tử nội môn nam tính duy nhất trong Thiên Địa Hội, tu vi rất không tồi.
- Long sư huynh, bên ngoài có đệ tử cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Lăng Hạo thi lễ với Long Trần.
- Để hắn vào.
Long Trần vội vàng nói.
Lúc này một nam tử dáng người hơi gầy bước vào, Long Trần nhìn nam tử đó, không khỏi cảm thấy có chút quen mặt, có điều thật sự không nhận ra.
- Triệu Khiêm, bái kiến Long Trần sư huynh.
Người đó nhìn thấy Long Trần, trực tiếp ôm quyền nói:
- Cảm tạ ơn lớn lần trước Long Trần sư huynh đã cứu mạng.
Long Trần không khỏi sửng sốt, bỗng nhiên nhớ ra:
- Ngươi chính là.
- Đúng vậy, chính là ta, nếu không phải Long huynh xuất thủ, Triệu Khiêm đã táng thân trong bụng cá rồi.
Triệu Khiêm cảm kích nói.
Long Trần cuối cùng cũng nhớ ra người này, lúc trước trong bản đồ khảo hạch, có sông dữ chặn đường, không ai dám qua.
Lúc ấy Diệp Tri Thu sử dụng Hàn băng chi lực, giống như Lăng Ba tiên tử trực tiếp đi qua mặt sông, tới bờ bên kia.
Một người muốn mượn hàn băng Diệp Tri Thu lưu lại mà lao tới đối diện, nhưng không ngờ Hàn băng chi lực Diệp Tri Thu lưu lại không duy trì được bao lâu, hắn tới giữa sông thì bị Hổ Chủy Ngư điên cuồng công kích.
Lúc ấy Long Trần ném ra một cái gậy, dùng lực bay vòng kéo hắn về bờ, cứu hắn một mạng.
- Long Trần sư huynh, mấy ngày trước ta vừa gia nhập thế lực của Tề Tín, lần này ta là lén tới đây.
Triệu Khiêm nói.
Thì ra lần trước Long Trần đánh bại Cốc Dương, khiến cho Lôi Thiên Thương và Tề Tín thương tích đầy mình, về sau lại bị mọi người đánh hội đồng, thiếu chút nữa thì bị đánh chết.
Sau khi khỏi bệnh, Tề Tín trở lại thế lực, nổi giận một hồi với mọi người, đệ tử giữ ống cờ tức thì bị hắn đánh cho ngất xỉu.
Tề Tín không đánh thì mắng mọi người, không ít người bị khai trừ, mà Triệu Khiêm dựa vào tu vi cũng coi như không tồi, được kéo vào thế lực của bọn họ.
- Long sư huynh, Triệu Khiêm ta nợ ngươi một mạng, lần này ta tới chỗ ngài, chẳng khác nào là phản bội bọn họ, cho nên ta cũng sẽ không quay về nữa.
Ta tới đây là để nói với ngài, một buổi tối bốn ngày trước, Tề Tín uống say mèm, luôn miệng nói muốn trả thù ngươi, muốn ngươi nếm thử tư vị của đau lòng.
Về sau ta lại nghe người ta nói, vào lúc ban ngày hôm đó, hắn hình như tới bên Chấp Pháp Đội, ta cũng không biết có liên quan tới tọa kỵ của ngài hay không.
Triệu Khiêm nói.
Dù sao không ai không biết Long Trần là người duy nhất có một tọa kỵ cấp ba trong các đệ tử mới của biệt viện.
Lúc trước Tề Tín muốn làm nhục Long Trần, kết quả bị Tiểu Tuyết đánh bại, hiện giờ Tề Tín tới bên Chấp Pháp Đội một chuyến, buổi tối để còn nói ra lời ngông cuồng muốn trả thù Long Trần.
Mà ngày hôm sau, Tiểu Tuyết liền biến mất, tất cả những manh mối này đều chỉ về phía Tề Tín.
- Long Trần sư huynh, ta chỉ biết vậy thôi, tiểu đệ cáo từ.
Triệu Khiêm ôm quyền, muốn rời khỏi.
- Đừng trở về, sau này ngươi chính là một thành viên của Thiên Địa Hội.
Long Trần vỗ vai Triệu Khiêm, nói.
Triệu Khiêm chấn động, nhìn Long Trần với vẻ không dám tin:
- Long Trần sư huynh, ngươi không phải nói thống hận nhất là phản đồ à, ta...
- Làm người đầu tiên phải biết phân rõ phải trái, tri ân báo đáp, biết rõ đã lựa chọn sai lầm lại vẫn cứ sai tiếp, đó chính là ngu xuẩn, ngươi không phải phản đồ, Lăng Hạo, ngươi đi an bài cho Triệu Khiêm, sau này hắn chính là huynh đệ của chúng ta.
Long Trần nói với Lăng Hạo.
Lăng Hạo dạ một tiếng, vỗ vai Triệu Khiêm, cười nói:
- Huynh đệ, đi thôi, ta dẫn ngươi đi an bài chỗ ở.
Triệu Khiêm cảm động không thôi, hắn không ngờ Long Trần lại thu lưu hắn, không khỏi lệ nóng doanh tròng, thanh âm có chút nghẹn ngào:
- Ta...
Triệu Khiêm vẫn muốn nói tiếp, lại bị Lăng Hạo kéo đi:
- Đi thôi, đừng cứ như đàn bà thế.
Có điều Lăng Hạo vừa nói xong liền biến sắc, quả nhiên thấy Đường Uyển Nhi và Thanh Ngọc đang mặt không biểu tình nhìn hắn.
Lăng Hạo lập tức biết mình nói sai nói, mồ hôi túa ra, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào, vội vàng kéo Triệu Khiêm đi xuống.