Lăng Vân Tử lẩm bẩm.
- Một chiêu đó rất khủng bố, nhưng ta có một loại cảm giác kỳ quái, Long Trần chắc vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển được loại lực lượng này.
Dựa theo thường quy tu hành mà nói, chiến kỹ cường đại, không có tu vi cường đại, căn bản không thể phát huy được, không phải không thể thôi động, mà là kinh lạc không thể thừa nhận.
Mà Long Trần có thể thôi động một chiêu đó, lại vẫn còn xa mới có thể đạt tới uy lực chân chính của nó, thực sự rất kỳ quái.
Đồ Phương cũng gật đầu nói.
Hai người đều là người mạnh nhất trong biệt viện, Lăng Vân Tử lại bước vào Tiên Thiên cảnh trong truyền thuyết, nhưng vẫn không nhìn thấu lai lịch một chiêu ấy của Long Trần.
Long Trần ngủ giấc này rất ngon, cảm giác về nhà rất tốt, cho dù Long Trần to gan lớn mật, nhưng trong hai tháng này cũng phải sống trong nơm nớp lo sợ.
Biết sao được, ở loại địa phương này, Long Trần trên cơ bản nằm ở ví trí dưới cùng của chuỗi thức ăn, hơi vô ý chút sẽ luân lạc thành đồ ăn.
Gần hai tháng, không ngủ được một giấc yên ổn, mỗi ngày đều điên cuồng đề thăng tu vi, gia tăng lợi thế sinh tồn cho mình.
Ngủ suốt ba ngày ba đêm, Long Trần cuối cùng ngươi ngủ đã rồi, cảm thấy tinh thần phấn chấn, cả người đều là khí lực.
Vừa ra khỏi phòng của mình, liền nhìn thấy Thanh Ngọc và Đường Uyển Nhi đang đả tọa tu hành, lúc hắn vừa ra, hai người liền tỉnh lại.
- Ngại quá, động tĩnh ta mở cửa hơi lớn.
Long Trần có chút áy náy nói.
- Chúng ta không tiến vào trạng thái nhập định, vẫn đang đợi dậy đây, nào, ngồi xuống đi, Thanh Ngọc tỷ đã chuẩn bị cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon, chuẩn bị khao ngươi một bữa.
Đường Uyển Nhi kéo Long Trần ngồi xuống, nét mặt tươi cười như hoa, nói.
- Thế à? Ta cũng không biết là Thanh Ngọc biết nấu cơm.
Long Trần kinh ngạc nói.
- Khà khà, ngươi không biết đâu, tay nghề của Thanh Ngọc tỷ có thể nói là nhất tuyệt, chỉ có điều chưa bao giờ lộ ra mà thôi, lần này nể tình ngươi giúp chúng ta giành được vị trí đứng đầu, Thanh Ngọc tỷ mới bằng lòng xuống bếp cho ngươi đó.
Đường Uyển Nhi cười nói.
Thanh Ngọc mỉm cười, xoay người đi ra ngoài, chắc đúng là xuống bếp thật, cũng không biết phòng bếp của nàng ta ở đâu.
Đường Uyển Nhi mỉm cười nhìn Long Trần, cũng không nói gì, giống như cứ lẳng lặng nhìn Long Trần như vậy cũng là một chuyện rất vui.
- Uyển Nhi mỹ nữ, ngươi nhìn ta với vẻ mặt sùng bái như vậy, ta có chút thẹn thùng đó, chẳng lẽ ngươi đã nghĩ thông rồi, chuẩn bị lấy thân báo đáp à?
Long Trần bỗng nhiên kinh nghi bất định nói.
- Báo đáo cái đầu ngươi.
Đường Uyển Nhi tức giận đánh Long Trần một cái, giận dữ nói:
- Ngươi lúc nào thì có thể bớt bẻm mép đi được.
Người này không bao giờ chịu nói năng tử tế, trừ khi chiến đấu và giết người, trên cơ bản vốn không có lúc nào là đứng đắn cả, điều này khiến Đường Uyển Nhi buồn bực không thôi, muốn nói chuyện tử tế với hắn mấy câu cũng không được, kiểu gì cũng khiến người ta tức giận đến muốn đánh người.
- Vậy ngươi thích ta bẻm mép hay là nghiêm trang?
Long Trần cười hì hì hỏi.
- Ta đương nhiên là thích... Hỗn đản, bớt làm trò đi, ai thèm thích ngươi chứ, bảnh chọe!
Đường Uyển Nhi thiếu chút nữa thì mắc mưu, vội vàng sửa lời.
Nhìn Đường Uyển Nhi giận hờn, không biết vì sao, Long Trần rất thích dáng vẻ này của nàng ta, chẳng lẽ mình có chút biến thái à?
Ngay khi Long Trần đang chất vấn quan niệm thẩm mỹ của mình có phải có vấn đề hay không, Thanh Ngọc đã trở lạii.
Mấy chục món thức ăn nóng hôi hổi, tỏa ra mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi, làm dạ dày Long Trần sôi sùng sục.
Nhìn các loại mỹ vị trên bàn, bụng Long Trần đã kêu như đánh trống.
Đường Uyển Nhi và Thanh Ngọc không nhịn được cười, Long Trần có chút ngượng ngùng nói:
- Hai tháng này trừ thịt ma thú ra thì trên cơ bản chưa ăn thứ gì khác.
Lúc ban đầu thì còn được, nhưng sau khi ăn một tháng liền cảm thấy có chút buồn nôn, khà khà, cuối cùng cũng có cơ hội ăn một bữa tử tế rồi.
Thanh Ngọc thở dài:
- Long Trần, lần này khổ cho ngươi rồi.
Thanh Ngọc nói xong, mắt Đường Uyển Nhi cũng đỏ lên, Long Trần vội vàng nói:
- Không khổ không khổ, chỉ là một lần lữ hành mà thôi, nào mau ăn cơm đi, ta sắp chết đói rồi.
Long Trần cười cười, trực tiếp gắp một miếng thức ăn, vốn là định chuyển hướng đề tài, kết quả thức ăn vừa vào miệng, lập tức hai mắt tỏa sáng, từ đó đũa không rời tay, thức ăn không rời miệng, ăn như chết đói.
Tay nghề của Thanh Ngọc quả thật có thể nói là nhất tuyệt, đặc biệt là trong những món này thức ăn chay chiếm đa số, khiến Long Trần đã ăn thịt nhiều tới buồn nôn cảm thấy mình giống như một con sói đói.
Nhìn Long Trần ăn hùng hục, Thanh Ngọc vui lắm, cùng Đường Uyển Nhi thi nhau gặp thức ăn cho Long Trần.
Ăn xong một bữa cơm, Long Trần cảm thấy chỗ chứa thức ăn của mình không đủ, cơ hồ hạ miệng một cái là có thể nhìn thấy thức ăn trong cổ họng.
Hài lòng ợ một cái, Long Trần vỗ bụng, trên mặt toàn là vẻ thỏa mãn, bỗng nhiên đánh một ánh mắt ám muội cho Đường Uyển Nhi.
- Uyển Nhi tiểu thư, có câu no cơm thì ấm cật, ta dẫn ngươi đi làm chút chuyện khoái hoạt nhé.
Long Trần úp úp mở mở nói.