Bởi vì hắn không thể không phẫn nộ, Lôi Thiên Thương và Tề Tín đã bị đánh cho triệt để không thể đứng dậy, trên mặt còn bị người ta dùng vô số dày dép đậy lên.
Mà ba cường giả hạch tâm khác thì bị ba người Tống Minh Viễn cầm chân, có một người khác thì nằm trên đất sinh tử chưa rõ.
Hiện giờ liên minh bảy thế lực của bọn họ, bảy ống cờ đều bị cướp sạch, tất cả đều là Long Trần ban tặng.
Hiện tại hương đã sắp cháy hết, nếu còn không đoạt lại cờ, bảy thế lực lớn bên bọn họ sẽ thành tồn tại đứng cuối.
- Long Trần cẩn thận.
Thực lực của Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu không bằng Cốc Dương, sự nắm giữ của Cốc Dương đối với tổ văn đã vượt xa bọn họ, bọn họ rất thiệt thòi.
Long Trần mỉm cười, ra hiệu cứ yên tâm với Đường Uyển Nhi, nhìn Cốc Dương đang tức giận lao tới, trong lòng cũng dâng lên một đoàn hỏa khí, tên hỗn đản này vẫn luôn khiêu khích mình, luôn mồm nói muốn đánh mình thành bánh thịt, tượng đất cũng có ba phần hỏa khí mà, Long Trần đã sớm muốn đánh hắn rồi, mấu chốt là chỉ sợ không đánh lại hắn.
Hiện giờ tấn thăng Ngưng Huyết thập trọng thiên, lại có cốt nhận trong ray, không còn phải bận tâm gì nữa, thế là cũng chém tới Cốc Dương.
- Mở.
Cốc Dương hét lớn một tiếng, phù văn toàn thân sáng lên, trên quyền đầu lại có phù văn dầy đặc, một quyền đánh tới cốt nhận.
Ầm.
Trời đất rung chuyển, tiếng nổ điếc tai, một kích này của hai người không ngờ là cân sức ngang tài.
Cốt nhận của Long Trần bị quyền lực của Cốc Dương ảnh hưởng, văng ra ngoài, Long Trần bước ra một bước, đón đỡ cỗ lực lượng đó, xoay người một cái, cốt nhận vẽ ra một đường cong cực lớn, chém ngang người Cốc Dương.
Tuy một quyền của Cốc Dương chặn được một kích của Long Trần, nhưng hắn cũng không chịu nổi, chịu ảnh hưởng của lực phản chấn, thân thể lui về phía sau một bước.
Điều này khiến Cốc Dương vô cùng kinh hãi, lực lượng một kích này của Long Trần không ngờ còn cường đại hơn phong nhận của Đường Uyển Nhi.
Nhưng không đợi hắn khiếp sợ lâu, cốt nhận của Long Trần đã từ một góc độ cực kỳ xảo quyệt chém tới phần eo của hắn.
Cốc Dương hoảng sợ, vội vàng đón đỡ, đáng tiếc góc độ đó của Long Trần vô cùng quỷ dị, hắn đón đỡ rất không được tự nhiên, căn bản không thể dùng tới toàn lực.
Kết quả đành phải chịu khổ dưới một kích, trực tiếp bị quét bay, không phải lực lượng của hắn không đủ cường đại, mà là một kích đó của Long Trần quá quái dị.
Thân thể của Cốc Dương ở trong không trung, cố gắng ổn định thân hình, hắn cũng cường hãn vô cùng, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, dùng tốc độ nhanh nhất ổn định thân hình, chỉ cần mũi chân vừa chạm đất là lại có thể khởi xướng công kích.
Đáng tiếc khi chân hắn vừa sắp tiếp xúc với mặt đất, cốt nhận của Long Trần giống như quỷ thần chi binh, hung hăng chém xuống.
Cốc Dương vừa sợ vừa giận, ba lượt công kích này của Long Trần không ngờ không cho hắn lấy một chút cơ hội để thở dốc, khiến hắn thủy chung bị vây ở thế hạ phong.
- Ầm.
Tuy đỡ được một kích của Long Trần, nhưng hắn lại lập tức mất đi trọng tâm, lăn lộn trên mặt đất, cho tới khi bay ra được hơn chục trượng mới miễn cưỡng dừng lại, bộ dạng cực kỳ chật vật.
Trong nhất thời toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, chiến lực của Cốc Dương, không ai không biết, đã sớm được gọi là đệ nhất nhân thời đại mới của biệt viện.
Nhưng một người như vậy ở dưới tay Long Trần không ngờ lại ngay cả ba chiêu cũng không đỡ được, hơn nữa còn bị đánh cho lăn lông lốc.
Mọi người cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, hơn nữa người đánh cho hắn không có sức hoàn thủ không ngờ lại là người có tu vi thấp nhất trong biệt viện.
Long Trần lười biếng gác cốt nhận lên vai, cười lạnh với Cốc Dương:
- Ngươi mấy lần luôn miệng nói chỉ cần ta cản ở phía trước ngươi, ngươi sẽ đánh ta thành bánh thịt, hiện tại ta rất hoài nghi với những lời này của ngươi.
Long Trần nói một cách rất bình tĩnh, không mang theo bất kỳ hỏa khí gì, càng không nói ra bất kỳ một từ thô tục nào, nhưng lại khiến Cốc Dương phẫn nộ hơn là tát hắn.
Ở trong mắt Cốc Dương, Long Trần luôn là tiểu nhân vật, chưa bao giờ được hắn để vào mắt, nhưng hiện giờ bị một tiểu nhân vật làm nhục, khiến hắn nộ khí ngập trời.
Vừa rồi hắn là nhất thời lơ là, mới bị bức cho tay chân luống cuống, hiện giờ đối phương mượn sai lầm của mình để làm nhục mình, khiến hắn không thể chịu đựng được.
- Đi chết đi.
Cốc Dương gầm lên một tiếng, chân giẫm mạnh xuống đất, cả người giống như tên rời cung, xông tới Long Trần, một quyền đấm tới.
Trên mặt Long Trần hiện lên vẻ trào phúng, cốt nhận gạt ra, căn bản không thèm nhìn quyền đầu của Cốc Dương, cốt nhận trực tiếp bổ tới cái đầu trọc của hắn.
Cánh tay có dài tới mấy thì cũng không thể bằng được cốt nhận, Long Trần lười chẳng muốn lấy cứng chọi cứng với hắn, so sánh với quyền đầu của hắn, Long Trần tò mò về độ cứng của cái đầu trọc đó hơn.
Cốc Dương thấy Long Trần căn bản không để ý tới công kích của mình, không ngờ lại trực tiếp bổ về phía đầu của hắn, không khỏi hoảng sợ, vội vàng đón đỡ.
Đáng tiếc ra tay gấp gáp, không thể vận chuyển toàn lực, lại bị Long Trần một đao đẩy lui, vừa muốn ổn định thân hình, Long Trần đã xoay người chém ra một đao.
Kết quả Cốc Dương lại gặp bi kịch rồi, lại bị chém bay, không đợi chân hắn chạm đất, Long Trần lại chém xuống một đao, trực tiếp chém bay hắn lăn ra xa xa.
Trừ chiêu thứ nhất có chút khác biệt ra, hai chiêu về sau trên cơ bản là giống hệt nhau, ngay cả góc độ xuất đao và cự ly công kích cũng hoàn toàn giống nhau.
Khiến cho người ta trợn mắt há hốc mồm là, tư thế ngã của Cốc Dương cũng y hệt lần trước, không sai lệch chút nào.
Long Trần lại lười biếng khiêng cốt nhận trên vai, cười lạnh với Cốc Dương:
- Ngươi mấy lần luôn miệng nói chỉ cần ta cản ở phía trước ngươi, ngươi sẽ đánh ta thành bánh thịt, hiện tại ta rất hoài nghi với những lời này của ngươi.
Động tác, biểu cảm, lời kịch khiến Cốc Dương vừa từ dưới đất bò lên, sắc mặt lại hết xanh rồi trắng, trong hai mắt toàn là vẻ dữ tợn.
- Long Trần, không ngờ ngươi dám làm nhục nhã ta?
Long Trần nghe vậy không khỏi ngửa mặt lên trời cười dài: