- Băng Tinh Thuẫn.
Một bông tuyết cực lớn chắn ở trước người Đường Uyển Nhi, đón đỡ một quyền của Cốc Dương, bông tuyết lập tức vỡ tan.
Có điều có bông tuyết ngăn cản một thoáng, Đường Uyển Nhi đã kịp lùi mấy bước, lại ngưng tụ ra phong nhận rồi tấn công tới.
Đồng thời trong lòng Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu cũng vô cùng kinh hãi, không ngờ Cốc Dương vẫn còn có bảo lưu, lúc này hắn mới là trạng thái toàn thịnh.
Hai người điên cuồng ngăn cản Cốc Dương, quyết không thể để cho hắn đi, mấu chốt của thắng bại chính là phải xem bọn họ có thể ngăn cản được Cốc Dương hay không.
Bởi vì bên Long Trần đã giành được ưu thế áp đảo, chỉ cần bọn họ có thể kiên trì, thắng lợi tất nhiên sẽ thuộc về bọn họ.
Chỉ là lúc này Cốc Dương giống như một con sư tử cuồng nộ, công kích vô cùng sắc bén, phong nhận băng nhận của hai người không ngừng vỡ tan, lại chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Long Trần nhìn nén hương, có lẽ là tất cả phát sinh quá nhanh, không ngờ mới cháy được một nửa mà thôi.
Mắt thấy đám người Tống Minh Viễn vẫn có thể chống đỡ được, dứt khoát một mình trực tiếp lao về phía thế lực đối phương, tiến thẳng tới chỗ người khiêng cờ.
- Ngăn hắn lại.
Người khiêng cờ kia không khỏi kinh hãi vội vàng hô mọi người ngăn cản, đồng thời bay ngược về phía sau.
Đáng tiếc hắn đã đánh giá quá cao đội hữu của mình rồi, thấy cường giả như Lôi Thiên Thương và Tề Tín còn bị đánh ngã như bẻ gãy nghiền nát, quái vật như vậy thì lấy gì ra mà ngăn cản?
Người khiêng cờ kia vừa hô xong, lập tức người chung quanh chạy sạch, chỉ còn hắn lẻ loi một mình đứng đó.
Người khiêng cờ đó không khỏi trợn tròn mắt, run run rẩy rẩy nhìn Long Trần, sợ tới mức mặt tái mét.
- Long sư huynh, đừng đánh ta, ta giao cờ cho huynh là được.
Người đó cũng không ngốc, chỉ còn lại một mình mình, lấy gì ra mà đối mặt với Long Trần?
Huống chi tất cả mọi người đều chạy rồi, cho dù mình có giao cờ ra thì cũng chẳng trách được mình, cái này gọi là pháp luật không phạt được số đông.
Dù sao đệ tử hạch tâm cũng không thể đuổi hết họ đi được, bọn họ đều là đệ tử tinh anh, không phải ai cũng có thể sánh bằng.
Long Trần lại mặt không biểu tình tóm người đó lên.
Người đó kinh hãi, sợ tới mức hồn phi phách tán:
- Sư huynh tha mạng, đừng giết ta, đừng giết ta.
Người đó bị Long Trần tóm lấy, ngay lập tức nghĩ đến không phải bị đánh, mà là bị giết, bởi vì một màn ngày đó Long Trần giết người, cả đời hắn cũng không dám quên.
Trong tiếng kêu sợ hãi, cả người hắn đã bay lên trời, bị Long Trần ném ra.
Bùm.
Người đó bị ném cho choáng váng ngất ngây, vừa từ dưới đất đứng lên, đập vào mắt đầu tiên không ngờ là vẻ mặt đầy ngạc nhiên Quách Nhiên.
Người đó mừng rỡ, cung kính lấy cờ ra, đưa cho Quách Nhiên, Quách Nhiên mừng rỡ, không ngờ còn có chuyện tốt như vậy, có người ngoan ngoãn dâng cờ tới tận cửa.
Có điều vừa định cầm lấy, bỗng nhiên nhớ tới những gì lúc trước Long Trần đã dặn, lập tức biến sắc, giận dữ nói:
- Ngươi có thái độ gì thế, phải quỳ một gối xuống, hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, ngươi ngay cả lễ nghi cơ bản này cũng chưa từng học à?
Các ngươi bắt nạt chúng ta lâu như vậy, không đánh cho ngươi gẫy hết xương cốt đã coi như là mộ phần nhà ngươi bốc khói rồi.
Có tin giờ ta gọi các huynh đệ lấy mũi của ngươi làm ván cửa, lấy vỏ não của ngươi làm nóc nhà không?
Người đó nhìn mọi người giống như hung thần ác sát ở chung quanh, rầm một tiếng, trực tiếp quỳ cả hai chân, giơ cao ống cờ.
- Xin sư huynh ngài vui lòng nhận cho.
Trong lòng Quách Nhiên đã vui như nở hoa, bị bắt nạt lâu như vậy, cuối cùng cũng được hãnh diện một lần rồi.
Vươn tay ra tiếp nhận cờ, để vào trong ống cờ của mình, ra vẻ lạnh lùng nói:
- Được rồi, ngươi có thể cút rồi đó, nhớ kỹ, lần sau phải chủ động, hiểu chưa?
- Biết rồi, biết rồi ạ, giờ ta cút đây.
Người đó vội vàng chạy về phía đội ngũ của mình.
Không phải ăn một trận đòn, hắn đã cảm thấy may mắn lắm rồi, đồng thời hắn cũng sinh ra ý muốn rời đi, cạnh tranh nơi này quá đáng sợ, hắn cảm thấy mình cứ thành thành thật thật làm đệ tử ngoại môn cho xong, không cần phải gia nhập thế lực nào cả.
Người đó vừa đi, lập tức lại có "Người bay" tới báo danh, có điều trong những người bay này cũng có mấy tên khá là có "Cốt khí" .
Thế là Quách Nhiên rất không khách khí gọi huynh đệ của mình, bảo họ an bài một chút dịch vụ mát xa bằng quyền cước.
Long Trần đã cướp sạch người cầm cờ của đối phương, trong lòng hiện lên một nụ cười lạnh, đây là hậu quả của không tín nhiệm.
Không có tín nhiệm thì lấy đâu ra chiến lực, chỉ là một đám cát vụn, bình thường trông thì hay lắm, nhưng một khi gặp phải uy hiếp chân chính sẽ chỉ lo cho thân mình.
Đây cũng là lý do vì sao Long Trần lại hận phản đồ như vậy, bọn họ cô phụ sự tín nhiệm của người khác, khi gặp phải nguy hiểm sẽ hại chết mọi người.
- Long Trần, ta phải giết ngươi.
Ngay khi Long Trần vừa cướp hết cờ, Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu cuối cùng vẫn không thể cầm chân được Cốc Dương.
Cốc Dương giống như một con sư tử phẫn nộ, hai mắt càng giống như phun ra lửa, hét lớn một tiếng, một quyền đập xuống Long Trần.