Long Trần vừa chạy ra, Đường Uyển Nhi đã lướt qua bên cạnh Long Trần, thấp giọng nói:
- Long Trần, bên này giao cho các ngươi, Cốc Dương thì giao cho chúng ta.
Vừa dứt lời, Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu đã chạy nhanh đi, lao thẳng tới Cốc Dương, không nói hai lời, khí thế trên người bùng nổ, triển khai tấn công điên cuồng về phía Cốc Dương.
Cự nhận trong tay nhị nữ chém xuống Cốc Dương một cách vô tình, hai người đều đã hận tên đầu trọc này muốn chết, nếu không phải Long Trần tới, bọn họ thậm chí chuẩn bị đồng quy vu tận với Cốc Dương rồi.
Hiện giờ Long Trần bình an trở về, khiến bọn họ vừa kinh hỉ, đồng thời cũng lòng tin nhân đôi, cho dù lần này thất bại, chỉ cần có Long Trần bên cạnh, rất nhanh có thể đuổi kịp.
Cốc Dương thấy nhị nữ đánh tới, cũng không dám chậm trễ, hắn biết sự lợi hại của hai người, không dám có một chút giữ lại, đều xuất kích toàn lực.
Ba người bọn họ đã xem như là đối thủ cũ, vừa lên đã toàn lực va chạm, kình phong gào thét, tiếng nổ vang trời.
Long Trần thì trực tiếp chạy vào trong quân địch, sau lưng hắn chỉ có ba người Tống Minh Viễn, đệ tử khác thì đều bố trí phòng ngự.
- Long Trần, để ta ước lượng thử tên rác rưởi ngươi.
Đối phương cấp tốc chạy tới, trước mặt có một đệ tử cấp hạch tâm chạy nhanh nhất, trực tiếp nhào tới trước mặt Long Trần, trong tay cầm một cây trường côn, giống như Thái Sơn áp đỉnh đập xuống đầu Long Trần.
Long Trần nhận ra người này, lúc trước khi mình trảm sát năm tên phản đồ đó, hắn còn từng đứng ở sau mình, lên tiếng ủng hộ mình.
Nhưng sau khi mình bị trục xuất, không ngờ lại trực tiếp nghiêng về phía trận doanh của Cốc Dương, hiện giờ lại là người đầu tiên lao ra tập kích mình, chắc là để biểu đạt lòng trung thành với Cốc Dương.
Khi trường côn tới trước người Long Trần, Long Trần vươn tay tóm lấy trường côn, phát ra một tiếng nổ vang.
Mọi người chấn động, người đó chính là một đệ tử cấp hạch tâm, chiến lực chỉ kém hơn đám người Lôi Thiên Thương một chút mà thôi.
Nhưng một côn toàn lực của hắn không ngờ lại bị Long Trần dùng tay không đỡ được, hơn nữa Long Trần vẫn còn vác cốt nhận trên vai, chỉ dùng một tay trái đã đỡ được một kích toàn lực của hắn.
Khiến cho người ta kinh hãi là, thân thể của Long Trần không hề lay động một chút nào, giống như vươn tay ra bắt lấy gậy gỗ mà một tiểu hài tử đang cầm chơi vậy.
Người đó chấn động, vội vàng vận lực đoạt về, nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, trường côn của hắn giống như mọc rễ ở trong tay Long Trần, bất kể hắn có dùng sức như thế nào cũng không thể lay động mảy may.
- Ầm.
Khi mọi người ở đây đang kinh hãi, Long Trần đã đá ra một cước, ra chân như điện, không đợi người đó có phản ứng, trực tiếp đá vào ngực hắn, phát ra một tiếng nổ vang.
Trong nổ vang xen lẫn tiếng xương cốt vỡ vụn, người đó giống như một quả đạn pháo bay ngược ra sau.
Hắn bay đi thì không sao, nhưng người phía sau lại xui xẻo, lực lượng của Long Trần quá khủng bố.
Các đệ tử đang xông lên ở phía sau hắn, người ở trên một đường thẳng đều bị đụng bay, tiếng xương cốt gãy lìa xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sau khi người đó bay ra, người ở phía sau hắn bị hất bay mấy chục người, toàn bộ đều gãy xương đứt gân, phun ra máu tươi.
Long Trần vung trường côn trong tay, vẽ ra một đạo ô quang, giống như tia chớp bay tới người đó, tốc độ cực nhanh, không gì sánh kịp.
Khi người đó vừa có phản ứng, trường côn đã đến trước mắt, không khỏi sợ tới mức hồn phi phách tán, có điều trường côn đó lại bay xượt qua mặt hắn.
Phập.
Trường côn dài đến chín cắm vào trong bùn đất, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, chỉ lưu lại một lỗ thủng nho nhỏ.
Lực lượng của cú ném này không hề tầm thường, nếu bị trường côn đó đâm trúng, cho dù người đó có mười cái mạng cũng không đủ dùng.
Trong nhất thời sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, nhìn Long Trần, trong hai mắt toàn là vẻ sợ hãi.
- Một chiêu, không, ngay cả một chiêu cũng không tính, đã đánh bại một đệ tử cấp hạch tâm.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Long Trần từ đầu đến cuối vẫn giữ tư thế cũ, chỉ một tay một chân đã đánh bại đệ tử cấp hạch tâm kia, trong lòng mọi người đều chấn động mãnh liệt.
Điều này khiến đám người Lôi Thiên Thương biến sắc, Long Trần vừa rồi không hề bùng nổ khí thế, cũng không sử dụng chiến kỹ, chỉ bằng vào lực lượng nhục thân đã đánh bại người đó.
Vốn hai bên muốn triển khai một hồi hỗn chiến, nhưng Long Trần vừa ra tay, toàn bộ đều trợn tròn mắt, không kìm được mà dừng chân.
Ba người bọn Tống Minh Viễn cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, nhìn thân ảnh lười biếng đang khiêng cốt nhận phía trước, trong lòng tràn ngập rung động.
- Mọi người đừng lơ là, xuất thủ toàn lực, chúng ta vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, Long Trần này cứ giao cho ta và Lôi huynh, lên.
Tề Tín hét lớn một tiếng, khí thế cả người bùng nổ, thủy nhận trong tay chém xuống Long Trần, đồng thời Lôi Thiên Thương cũng xuất thủ theo, muốn dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại Long Trần.
Theo mệnh lệnh của Tề Tín, mọi người toàn bộ lao khởi xướng tấn công về phía thế lực của Thiên Địa Hội.
Trừ đệ tử hạch tâm lúc trước bị Long Trần đánh cho trọng thương kia ra, còn có ba vị đệ tử hạch tâm nữa đều lao về phía ba người Tống Minh Viễn.
- Long Trần đừng tưởng rằng tấn thăng Ngưng Huyết đỉnh phong thì hay lắm, ở trước mặt Dịch Cân cảnh, ngươi vẫn không là gì.
Tề Tín hét lớn một tiếng, thủy nhận trong tay điên cuồng chém xuống, lần này đã bùng nổ toàn lực, không hề giữ lại.
Trên mặt Long Trần hiện lên một nụ cười, trong nụ cười này xen lẫn vẻ trào phúng và khinh bỉ.
Cốt nhận vẫn đặt trên đầu vai Long Trần đã động rồi, cốt nhận rạch phá trường không, khiến thiên địa nổ vang.
- Ầm.
Cốt nhận và thủy nhận va chạm, thủy nhận lập tức nổ tung, không hề có dư địa chống cự, Tề Tín trực tiếp bị đánh bay, giống như hồ lô lăn lốc lốc, bay ra rất xa, thảm hại không thể tả, khi lại nhìn về phía Long Trần, trong hai mắt toàn là vẻ kinh hãi.
- Ăn một quyền của ta.