Cốc Dương hừ lạnh một tiếng, một tay nắm thành quyền, dứ dứ về phía Long Trần, vẻ khinh thường được lộ ra hết.
Long Trần lười biếng nhìn Tôn trưởng lão ở bên trên, ý vị thâm trường nói:
- Tôn trưởng lão, thấy ta sống sót trở về, ngươi sợ lắm à, sao mặt lại tái đi thế?
Tôn trưởng lão quả thật rât khiếp sợ, khi nhìn thấy Long Trần xuất hiện, hắn quả thực là không thể tin được vào hai mắt của mình.
- Phùng Hải thất bại rồi? Không thể, tuyệt đối không thể, tu vi của Phùng Hải đạt tới Dịch Cân trung kỳ, tuyệt đối không có lý nào lại không giết được Long Trần.
Nhưng hiện giờ Long Trần đã trở về, hắn lại không trở về, tám chín phần mười đã xảy ra bất ngờ, có lẽ gặp phải ma thú cấp bốn cường đại cho nên bị kích sát rồi.
Sắc mặt Tôn trưởng lão kinh nghi bất định, có điều lập tức bình tĩnh trở lại, nếu Phùng Hải gặp được Long Trần, Long Trần tuyệt đối không thể còn sống.
Nếu Phùng Hải không gặp được Long Trần, như vậy chuyện mình phái người ám sát Long Trần cũng sẽ không bại lộ.
Lúc này thấy Long Trần nói một câu trào phúng, không biết vì sao, hắn lại giật thót, lại trở nên kinh nghi bất định.
Bởi vì trong ánh mắt của Long Trần mang theo vẻ trào phúng và khinh bỉ vô tận, khiến hắn không thể xác định rốt cuộc là Long Trần có gặp Phùng Hải hay không.
Nếu để biệt viện biết, hắn phái người đi giết Long Trần, với quy củ khắc nghiệt của biệt viện, hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
- Sao? Tôn trưởng lão, mặt của ngươi sao lại xanh lét thế? Đây là ngươi đang thể hiện thần công biến sắc mặt cho chúng ta xem à?
Sao Long Trần lại không biết chút tâm tư này của Tôn trưởng lão chứ?
Có điều hiện tại vẫn không phải lúc vạch trần, bởi vì hắn không chứng cớ chứng minh, Phùng Hải là Tôn trưởng lão phái đi giết hắn.
Như vậy căn bản không lật đổ được Tôn trưởng lão, ngược lại sẽ đả thảo kinh xà, Long Trần là một người thù dai, hắn không thể tha thứ cho một người dùng trăm phương ngàn kế để hại chết mình.
- Càn rỡ, ngươi đây là trong mắt không có tôn trưởng, phải chịu tội vả miệng.
Tôn trưởng lão giận dữ quát to một tiếng, bất kể có nói như thế nào, hắn là tồn tại rất có uy vọng trong các trưởng lão của biệt viện. Hiện giờ bị một đệ tử như vậy chế giễu, không khỏi giận tím mặt.
- Ta trong mắt không có tôn trưởng lúc nào? Ta chỉ nói trưởng lão đại nhân ngươi sao lại biến sắc, thế mà là trong mắt không có tôn trưởng à.
Trên mặt Long Trần hiện lên một nụ cười thản nhiên.
Hắn biết đây là Tôn trưởng lão đang che giấu sự sợ hãi trong nội tâm, lão gia hỏa ngươi cứ diễn kịch đi, đợi cho tới khi không diễn được nữa thì chúng ta sẽ tính sổ sau.
Vạn sư huynh thấy sắc mặt Tôn trưởng lão đen xì, chắc tức giận lắm rồi, vội vàng mở miệng nói:
- Long Trần, ngươi đã trở lại rồi thì mau về đội đi, đại hội sắp bắt đầu rồi.
Long Trần gật đầu với Vạn sư huynh, đối với vị sư huynh trầm ổn này, hắn vẫn khá là tôn trọng.
Nói khẽ với Đường Uyển Nhi:
- Hiện tại tình thế thế nào?
Lúc này Đường Uyển Nhi mới từ trong kinh hỉ khôi phục lại, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Rất nhanh liền giảng giải một chút tình thế trước mắt cho Long Trần, cũng trọng điểm chỉ ra sự cường đại của Cốc Dương.
- Khà khà, lão đại, lần này ngươi trở về, chắc có thể dẫn ta ra vẻ khệnh khạng một chuyến chứ.
Lúc này Quách Nhiên mới có cơ hội nói với Long Trần một câu.
Long Trần cười ha ha, vỗ vai Quách Nhiên, nói:
- Yên tâm đi, lần trước chúng ta chịu khuất nhục, giờ sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời, lát nữa vẫn là ngươi đeo ống cờ nhé.
- Lão đại, đừng.
Quách Nhiên giật mình, chiến lực của hắn không ra gì, hắn mà đeo ống cờ, bị đánh thì hắn không sợ, nhưng rất dễ bị cướp.
- Yên tâm đi, giờ khác với trước kia rồi, ngươi không cần chạy đi đâu cả, chỉ cần ngồi ở đó, bọn họ sẽ quỳ xuống dâng cờ cho ngươi.
Long Trần cười nói.
Khi Quách Nhiên đang muốn lên tiếng, Vạn sư huynh đã bắt đầu châm hương, Long Trần dặn dò Đường Uyển Nhi một câu, vẫn là dựa theo phương thức lúc trước mà cướp cờ.
Keng.
Tiếng chuông vang lên, tất cả đệ tử hạch tâm toàn lực lao đi, bắt đầu tranh đoạt cờ, có điều Long Trần phát hiện, lần này mọi người xuất thủ đều nhanh vô cùng, không ngờ trong mấy hơi thở đã rút hết cờ.
Xem ra kinh nghiệm công tác là rất quan trọng, những người này đều đã cướp tới có cảm giác tiết tấu rồi, Long Trần chỉ cướp được năm lá cờ liền phát hiện trên mặt đất đã chẳng còn lá nào.
Theo lá cờ biến mất, toàn trường lập tức giống như thủy triều, có một nhóm người trực tiếp chạy tới cạnh sân.
Đó là thế lực trung lập do Quan Văn Nam dẫn dắt, tư thế ta chỉ nhìn thôi, ta không nói gì cả, có điều lần này tránh khá xa, chắc là sợ bị máu bắn lên người.
Diệp Tri Thu, Tống Minh Viễn, Lý Kỳ, La Thương cũng toàn bộ đi tới bên Đường Uyển Nhi, phối hợp vô cùng nhuẫn nhuyễn, dùng tốc độ nhanh nhất xếp xong trận hình.
Mà bọn họ vừa xếp xong trận hình, Cốc Dương đã dẫn người hò hét vang trời lao về phía bên họ.
- Quách Nhiên.
Long Trần hô lên.
- Lão đại, có ta.
- Nhớ kỹ, lát nữa bọn họ dâng cờ cho ngươi, nếu không phải là quỳ gối, hai tay giơ quá đầu thì chúng ta không nhận, rõ chưa?
Long Trần nói xong, khiêng cốt nhận cực lớn xông ra, theo động tác của Long Trần, đám người Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu cũng lao ra theo.
Đại chiến chạm cái là nổ ngay!