Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 411: Đại chiến chạm cái nổ ngay (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe thấy thanh âm đó, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía nơi thanh âm phát ra.

Một thân hình chậm rãi bước về phía mọi người, mặt trời chiếu lên lưng hắn, ánh lên kim quang đầy trời.

Một thanh cốt nhận còn dài hơn cả người hắn được hắn khiêng trên vai, cứ như vậy chậm rãi bước về phía mọi người.

Khi người đó xuất hiện, một cỗ khí tức máu tanh mãnh liệt ùa vào mặt, khiến người ta run rẩy, sâu trong linh hồn hiện ra sự sợ hãi rất sâu.

- Long... Long Trần.

Khi người đó đến gần, mọi người cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt của hắn, mày kiếm mắt sáng, mũi cao răng trắng, trên mặt có một hàng râu rậm, càng làm tôn lên vẻ cương nghị, không phải Long Trần thì là ai?

Long Trần đã trở lại rồi? Mọi người quả thực là không thể tin được vào hai mắt của mình, Long Trần thật sự có thể từ nơi được gọi là là phần mộ của người bị trục xuất mà sống sót trở về.

Lúc này Long Trần mặc bì giáp màu vàng, lấp lánh sáng dưới ánh mặt trời, có điều vừa tới gần, mọi người liền phát hiện, tấm bì giáp đó được chế tác vô cùng thô ráp, kỳ thật chính là một tấm da rắn.

Có điều khi khi nhìn thấy vảy giống như hoàng kim trên da rắn, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, đó là da của Hoàng Kim Giác Mãng.

Hoàng Kim Giác Mãng là tồn tại vô cùng cường đại trong ma thú cấp ba, đặc biệt là da của nó, sức phòng ngự có tiếng là cường hãn, nhưng Long Trần không ngờ lại dùng da của nó làm quần áo.

Lại nhìn về phía cây đại đao trên vai Long Trần, đó không phải là đao thực sự, mà là từ một cái răng nanh mài ra.

Răng nanh dài đến một trượng, toàn thân giống như bạch ngọc, mà bên trong cốt nhận không ngờ hiện ra hoa văn thiên nhiên.

Người ở đây không có một ai có thể nhận ra ý nghĩa của hoa văn đó, nhưng có hai người nhìn ra.

Đồ Phương từ xa nhìn thân ảnh phía dưới, thở dài một hơi nói:

- Quả nhiên không hổ là nhân vật trong truyền thuyết, từ nơi thập tử vô sinh cũng có thể quay về được.

Hơn nữa chỉ mất hai tháng ngắn ngủi, thật sự quá đáng sợ, đáng sợ nhất là trên người hắn tràn ngập mùi máu tanh.

Đó là khi kích sát ma thú cường đại, oán niệm của ma thú trước khi chết biến thành, thực sự không biết hắn đã giết bao nhiêu ma thú cường đại mới có thể ngưng tụ ra sát khí đáng sợ như vậy.

Mặc da của Hoàng Kim Giác Mãng thì cũng thôi, nhưng hắn không ngờ còn có răng nanh của ma thú cấp bốn Long Huyết Kiếm Xỉ Hổ, thật sự khiến người ta nghĩ không thông.

Vốn tưởng rằng cho dù Long Trần có thể trở về, ít nhất cũng phải mất nửa năm, bởi vì trên đường đi ma thú cấp ba nhiều vô số, cũng có ma thú cấp bốn qua lại, mỗi ngày đều phải rụt rè tránh né, căn bản không thể đi nhanh được.

Lăng Vân Tử nhìn thân ảnh tràn ngập khí phách đó, cười nói:

- Tiểu tử này thật sự rất có bản lĩnh, không ngờ có thể kích sát Hoàng Kim Giác Mãng, có điều nhất định không phải dựa vào lực lượng, chắc là dùng mưu kế.

Cốt nhận đó cũng không có gì lạ, đó là một cái răng nanh đã bị rơi ra từ lâu, chắc là nhặt được.

Bên trên có uy áp của ma thú cấp bốn, tuy đã rất nhạt, có điều đối với ma thú mà nói thì cỗ uy áp này vẫn vô cùng mẫn cảm.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao Long Trần có thể quay về biệt viện nhanh như vậy.

Lúc này Đồ Phương mới bừng tỉnh đại ngộ, trong cốt nhận đó có uy áp của ma thú cấp bốn, ma thú khác cảm ứng được cỗ uy áp này, đã sớm trốn ra thật xa, chẳng trách Long Trần lại trở lại nhanh như vậy.

- Khí tức trên người Long Trần rất kỳ quái, hình như là Ngưng Huyết đỉnh phong, nhưng lại không giống như là đỉnh phong, khí huyết không đạt tới độ bão hòa hoàn toàn.

Lúc này Đồ Phương mới chú ý tới tu vicủa Long Trần, không khỏi kinh ngạc nói.

- Ừ, là rất kỳ quái, có điều ta tin tiếp theo sẽ có trò hay để xem rồi, đến đây đi, ngồi xuống uống trà.

Lăng Vân Tử cầm một chén trà thơm, khóe miệng hiện lên một nụ cười, hắn càng lúc càng cảm thấy nhân sinh của mình bởi vì sự xuất hiện của Long Trần mà trở nên đặc sắc hơn.

Khi Long Trần đi đến trước mặt mọi người, Đường Uyển Nhi nhìn thân ảnh đó, rốt cuộc không kìm được mà nước mắt rơi lã chã.

- Long Trần... Hu hu.

Mặc kệ ánh mắt của mọi người, ôm lấy cổ Long Trần mà khóc rống lên, nàng ta bỗng nhiên phát hiện, Long Trần ở trong lòng nàng ta, không biết từ lúc nào đã chiếm một vị trí không thể thay thế.

- Ê ê, nhiều người như vậy đang nhìn đó, ảnh hưởng không tốt đâu.

Long Trần cười hì hì, đồng thời trong lòng cũng sinh ra cảm động vô hạn.

Tuy bình thường vẫn luôn đấu võ mồm với nha đầu này, có lẽ trong những ngày mình rời khỏi, nàng ta mới là người quan tâm tới mình nhất.

- Ngươi hỗn đản.

Đường Uyển Nhi đánh nhẹ Long Trần một cái, có chút ngượng ngùng lau nước mắt, mặt đã đỏ bừng.

Lúc này Diệp Tri Thu đi tới, tuy trên mặt vẫn lạnh như băng, có điều mắt đẹp lại hơi đỏ lên.

- Hay là chúng ta cũng ôm một cái đi, không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.

Long Trần cười ha ha.

Diệp Tri Thu nhìn Long Trần nói:

- Chúc mừng ngươi sống sót trở về.

Được rồi, Diệp Tri Thu vẫn không học được hài hước, Long Trần đành phải xấu hổ thả hai tay xuống.

- Long huynh, hay lắm, chúng ta biết ngươi nhất định sẽ sống sót trở về mà.

Lúc này Tống Minh Viễn, Lý Kỳ và La Thương cũng đi tới, nhìn thấy Long Trần trở về, ba người không khỏi mừng rỡ.

- Hừ, sống sót trở về thì sao? Chẳng qua là giẫm phải cứt chó thôi? Vẫn là một Ngưng Huyết cảnh rác rưởi, có thể làm được gì chứ?

Tề Tín lạnh lùng nhìn về phía bên này, trên miệng hiện lên một cười lạnh khinh thường, không khỏi lên tiếng chế giễu.

Đám người Tống Minh Viễn giận dữ, Long Trần quay đầu lại, nhìn Tề Tín, mỉm cười:

- Miệng ngươi thối thật, ta lần này từ nơi trục xuất trở về, thu hoạch rất lớn, lát nữa sẽ cám ơn các ngươi thật tốt.

Tuy trên mặt Long Trần đang cười, nhưng trong hai mắt lại là một mảng lạnh như băng, phối hợp với huyết khí ngút trời trên người hắn, thực sự giống như tử thần, khiến lòng người lạnh toát.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (4)